Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 426: Anh trở về trong mộng (6)




Editor: May

Động tác của cô có chút gấp, va chạm không ít người đang khiêu vũ, cô qua loa lưu lại một câu "Thực xin lỗi", cũng không chờ đối phương có phản ứng, khom người một cái, liền tìm một khe hở, tiếp tục chui về phía trước.

Có người tính khí tốt, không coi là chuyện to tát gì, tiếp tục nhảy, có người sẽ thấp giọng mắng cô câu bệnh thần kinh, cũng có người sẽ trực tiếp kéo mở giọng mắng cô có bệnh.

Tuy rằng chỉ là một khoảng cách ngắn ngủn, nhưng lúc Tống Thanh Xuân chen ra khỏi đám người, đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cô hoàn toàn không dám dừng lại nghỉ ngơi, không kịp thở một hơi liền chạy đến cửa thang máy.

Gáp gáp đuổi theo, nhưng vẫn là chậm một bước, cô vừa tới trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa lúc đóng kín, đi xuống.

Tống Thanh Xuân sợ đuổi không kịp, trực tiếp chạy theo đường cầu thang xuống lầu một, cô vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy thân ảnh màu đen kia đi ra khỏi cửa xoay tròn của quán bar

Cô bước nhanh hơn, không cẩn thận sái chân một cái, đau đến cô hô nhỏ một tiếng, sau đó liền cởi giày cao gót xuống, mỗi tay xách một chiếc, đuổi theo.

Bóng đêm bên ngoài càng sâu, mưa đã ngừng, trên mặt đất không bằng phẳng, có từng vũng nước, ảnh ngược đèn neon mập mờ.

So sánh với ồn ào trong quán bar, bên ngoài có vẻ đặc biệt an tĩnh.

Trên đường phố trống trải, trừ bỏ ngẫu nhiên có chiếc xe chạy như bay qua, hoàn toàn không có tồn tại bóng người nào nữa.

Vẫn là muộn một bước... Không thể đuổi kịp anh...

Cô chậm rãi giơ tay lên, sờ đến cúc áo màu vàng trước ngực mình... Chẳng qua may là, tuy rằng cô không có nhìn rõ ràng tướng mạo của anh, nhưng tối thiểu nhất chứng thực phán đoán của cô là đúng...

Cô đứng ở cửa rất lâu, mới để giày lên mặt đất, sau khi mang xong, xoay người lần trở về quán bar lần nữa.

Bên trong tiếng người vẫn huyên náo, náo nhiệt ồn ào như cũ.

Tống Thanh Xuân ngồi trở lại ghế dài, ý nghĩ đầu tiên chính là lấy điện thoại di động của mình ra trước, sau đó gửi tin nhắn cho mười một số đó.

"Đêm nay anh ở MIX, đúng không?"

"Anh biết em đuổi theo anh, cho nên mới nhanh rời khỏi như vậy, phải không?"

"Vì sao anh không muốn gặp em?"

...

Từ đầu đến cuối đều không có đáp lại.

Tuy rằng là trong dự liệu, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Cô cầm điện thoại di động lặng im rất lâu, liền cầm rượu chưa uống trên bàn lên, tiếp tục rót.

Rót đến sau này, cô uống đến hoàn toàn không cảm giác được mùi rượu, giống như uống nước, ừng ực nuốt vào bụng.

Uống đến cuối cùng, chính cô cũng không nhớ rõ mình chạy đến nhà vệ sinh mấy chuyến, tóm lại, những chai rượu trên mặt bàn trống không.

Vài loại rượu, xen lẫn trong người, khiến cho sức mạnh của rượu tăng gấp bội.

Mạch máu trên trán cô trực tiếp nhảy thình thích, nhảy đến toàn thân cô khô nóng, hoa cả mắt.

Cả người cô nhắc không lên nổi một chút sức lực, cả người cảm thấy khốn cực, một chút ý thức sót lại của cô nói cho cô biết, đây không phải nhà cô, không thể ngủ, cô tựa vào trên ghế sofa, nỗ lực khống chế mí mắt không muốn rủ xuống, nhưng cuối cùng vẫn không có chống cự được buồn ngủ rượu cồn mang tới, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ở trong mộng, cô mơ một giấc mộng rất tốt đẹp.

Cô mơ thấy thân ảnh màu đen cao lớn lại trở về, anh ngồi ở cạnh cô, còn cởi áo khoác âu phục xuống, choàng lên trên người cô.

Cô khẽ mỉm cười với anh, giống như nói mê, thấp giọng hỏi thăm: "Cuối cùng anh cũng tới gặp em?"

Anh không nói gì, cô cũng không lên tiếng nữa.

Ở trong quán bar huyên náo hỗn loạn, ở giữa anh và cô, bao phủ một cỗ yên tĩnh và tốt đẹp nói không nên lời.