Editor: May
Lần thứ hai là cô ngây ngô dại dột trở lại trên lầu, theo thói quen mở máy vi tính ra, lúc vào trò chơi, nghĩ đến hình ảnh anh từng làm nhiệm vụ cho cô.
Lần thứ ba là cô xuống lầu ăn bữa sáng, nhìn thấy chị dâu hầm cháo yến mạch, nghĩ đến anh thích ăn.
Lần thứ bốn là cô nhận được điện thoại chuyển phát nhanh, lúc lấy ví tiền ra trả tiền, nhìn thấy tấm thẻ đen anh từng cho cô, mặt sau "Thực xin lỗi" vẫn đập vào mắt rất rõ ràng.
Lần thứ năm là cô và chị dâu đang cùng dạo siêu thị, nhìn thấy chị dâu lấy sữa tươi tinh khiết Elie, theo thói quen đổi thành Deluxe, trong nhà anh chỉ chuẩn bị sữa tươi tinh khiết loại này.
Lần thứ sáu là cùng chị dâu trở về nhà từ siêu thị, vừa vào phòng khách, liền nghe thấy trong ti vi Tống Mạnh Hoa bật lên nhắc tới công ty của Tô Chi Niệm.
Lần thứ bảy là khi cô nghe điện thoại, ở trong sổ danh bạ, nhìn thấy tên anh.
Lần thứ tám chính là hiện tại...
Cô nhớ được sao trong túi của cô lại có ba chữ kia... Đây là sau khi cô suýt chết trong hồ Bắc Hải vào đêm giao thừa, không dám một thân một mình ra cửa, liền gọi điện thoại tìm anh đón cô, sau đó cô không thích tên "Tô biến thái" trong sổ danh bạ, liền muốn đổi tên khác cho anh, sau đó đều viết xuống những tên lóng mình đặt cho anh vào những năm gần đây, thời điểm chuẩn bị rút thăm, anh liền đến ngoài cửa nhà cô, cô vội vàng bắt lấy một cái, nhét vào trong túi áo, liền chạy ra ngoài, ngày hôm sau cô đổi quần áo, về sau cũng luôn chưa từng mặc qua bộ quần áo này, liền quên luôn chuyện đó...
Giờ chỉ mới mười một giờ trưa, từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ, ngắn ngủn năm tiếng, bởi vì anh mà cảm xúc của cô đã suy sụp tám lần.
Mới đầu cô sững sờ một lát, vẫn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng một lần lại một lần, liên tiếp tám lần, cuối cùng cô nhịn không được, hốc mắt ửng đỏ từng chút một, chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì, lại có thể đưa tay ra lấy điện thoại di động, tìm tên anh, hai mắt đẫm lệ xóa sạch từng chút ba chữ "Tô biến thái" kia, đổi thành "Tô mỹ nhân", sau khi đổi xong, Tống Thanh Xuân hoàn toàn nhịn không được, cảm xúc bỗng chốc không thể khống chế được nữa, nắm chặt tờ giấy kia, ghé vào trên giường, đau lòng khóc thành tiếng.
Thật là kỳ quái, giữa anh và cô chỉ là một trận giao dịch, hiện tại anh và cô đã không có chút quan hệ nào, trước khi anh và cô giao dịch, cô đã từng mong còn không được cuộc sống như thế đến sớm một chút, sao hiện tại mộng tưởng của cô thành thật, xí nghiệp Tống thị cũng khởi tử hồi sinh, cô lại không có cao hứng một chút nào, dù ngày đó anh đuổi cô đi, nói có chút tuyệt tình, nhưng vì sao đều đã qua hai ngày, mỗi ngày trong lòng cô vẫn ngột ngạt như vậy?
Cô vẫn luôn thấy anh và cô tách ra như vậy, giống như là có một cây dao đâm vào trong lòng cô, rút ra cảm thấy đáy lòng vắng vẻ trống không, không rút ra lại cảm thấy đau.
Ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp, lá liễu lung lay, hoa đào hé nở.
Trong cửa sổ, cô nằm sấp trên mép giường, khóc thở không ra hơi, tận lực hạ thấp tiếng khóc bi thương giống như là kể ra một câu chuyện vô cùng đau xót.
Mùa xuân Bắc Kinh, vô cùng ngắn ngủi.
Sau năm ngày nghỉ dài, độ ấm đột nhiên chuyển cao, đã có bóng dáng mùa hè, trên đường phố cô gái yêu xinh đẹp, đều thay đổi váy thoải mái xinh đẹp.
Buổi chiều Tống Thanh Xuân hẹn một nam ngôi sao ca nhạc đang nổi ở một quán cà phê Sanlitun tư nhân để làm phỏng vấn.
Nam ngôi sao ca nhạc kia là đột nhiên bùng nổ trong nửa năm gần đây, EQ rất cao, nên phỏng vấn rất nhanh.
Vốn dự tính hai tiếng, chỉ dùng một tiếng đồng hồ liền giải quyết xong.