Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 377: Buổi tối bình an, tôi yêu em (7)




Editor: May

Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam tán gẫu rất nhiều, Tống Thanh Xuân còn oán trách hiện tại đã lập xuân nhiều ngày như vậy, thời tiết còn lạnh đến muốn mệnh.

Tần Dĩ Nam thuận theo đề tài của cô, không có chút xíu không kiên trì tán gẫu với cô.

Trên đường đi có người gọi Đường Noãn, lúc cô ta đi về phía người kia, đúng lúc đi qua bên cạnh Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân.

Thật ra ban đầu Tần Dĩ Nam không có chú ý đến Đường Noãn, là Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm một phương hướng ngây người trước, anh mới bất giác nhìn qua theo tầm mắt của cô, sau đó Đường Noãn và ánh mắt của anh liền không tiếng động chạm vào nhau.

Cô ta mặc một váy dài lộ vai chấm đất màu nude, thể hiện ra hết toàn bộ vóc người xinh đẹp, cô ta trải qua trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp làm rung động lòng người.

Từ một đêm ở "Kim Bích Huy Hoàng" kia, sau khi Tần Dĩ Nam nghe được đối thoại tranh cãi củaTống Thanh Xuân và Đường Noãn, liền không có chủ động đi tìm Đường Noãn nữa, đương nhiên, Đường Noãn cũng chưa từng tìm anh.

Hai người cứ như vậy cắt đứt liên hệ, thật ra tính xuống, cũng chỉ mới một tuần lễ, nhưng lúc này, Tần Dĩ Nam nhìn khuôn mặt rõ ràng đã từng quen thuộc đến trong xương tủy, lại cảm thấy xa lạ giống như là không gặp cách một thế kỷ.

Tầm mắt Đường Noãn, chỉ dừng lại trên người anh ba giây, liền lãnh đạm dời đi, giẫm giày cao gót, cao ngạo đi qua từ trước mặt anh.

Biểu tình trên mặt Tần Dĩ Nam rất lãnh đạm, vẫn chờ đến khi không nghe được tiếng giày cao gót của Đường Noãn, mới giống như không có việc gì thu tầm mắt trở về, sau đó liền thấy Tống Thanh Xuân tâm sự nặng nề nhìn anh.

Kế tiếp, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân lại tán gẫu, Tống Thanh Xuân liền bắt đầu có vẻ hơi tư tưởng không tập trung, thậm chí còn nhiều lần muốn nói lại thôi cắt đứt lời nói của Tần Dĩ Nam, cô giống như là có chuyện gì muốn nói cho anh biết, nhưng tầm mắt lại liếc nhìn về phía Đường Noãn nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra, cuối cùng ngược lại chính mình tùy tiện lấy cớ, muốn rời đi.

Đáy lòng Tần Dĩ Nam giống như gương sáng, biết rõ bộ dáng ngập ngừng ấp úng như vậy của Tống Thanh Xuân là vì sao, nhưng anh cũng hiểu rõ cô nói không nên lời, là sợ bản thân anh khổ sở.

Cho nên anh không có ngăn cản cô, tùy ý cô rời đi, anh nhìn bóng lưng của cô, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ rõ ràng chuyện không nghĩ rõ trong mấy ngày nay.

Tống Thanh Xuân biết rõ rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa bao giờ nói cho anh, chẳng qua là sợ hủy đi tốt đẹp trong lòng anh.

Cho nên anh hoàn toàn không cần rối rắm sau khi biết cô thích anh, phải dùng bộ dạng như thế nào để đối mặt với cô.

Ngày đó, lúc cô tranh cãi với Đường Noãn, nói là từng thích... Một chữ từng, đại biểu đã qua, nếu là đã qua, anh cần gì phải nhắc lại?

Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là anh cũng như trước đây, vẫn coi cô như em gái quan trọng nhất trong tính mạng, mà chuyện cô từng thích anh, anh liền xem như chưa bao giờ biết.

Tần Dĩ Nam nghĩ thông suốt, đáy lòng giống như rơi xuống một tảng đá lớn, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc chào hỏi với người đi qua trước mặt mình, tươi cười đều thoải mái hơn rất nhiều.

Anh uống xong rượu đỏ trong tay, đi về phía người phục vụ không xa, vừa mới chuẩn bị đổi một ly mới, kết quả liền có một cái tay, lấy đi trước ly rượu anh muốn kia.

Tần Dĩ Nam phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy Đường Noãn ngẩng đầu, mí mắt cũng không chớp một chút rót ly rượu kia vào trong bụng.

Nếu đổi lại trước đây, Tần Dĩ Nam thấy Đường Noãn như vậy, khẳng định sẽ vươn tay ra ngăn cản.

Nhưng hôm nay Đường Noãn đều uống sạch sẽ khô ráo ly rượu kia, Tần Dĩ Nam vẫn an tĩnh không có chút xíu cử động.

Đường Noãn nhăn mi tâm lại một chút, lần nữa bưng ly rượu thứ hai.