Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 327: Mỹ nam an tĩnh (7)




Editor: May

Qua khoảng nửa tiếng, Trình Thanh Thông mới quay trở lại phòng làm việc của Tô Chi Niệm.

Tống Thanh Xuân thấy cô đi vào, lập tức buông một nửa tạp chí ra trong tay xem, lung tung đẩy ra đồ trên ghế sofa bên cạnh mình, ra hiệu Trình Thanh Thông ngồi.

Trình Thanh Thông vừa mới ngồi vững, Tống Thanh Xuân liền mở miệng ra theo: "Tô Chi Niệm mua những món quà kia cho ai?"

Trình Thanh Thông dùng sức cầm điện thoại di động trong lòng bàn tay, tránh né tầm mắt mong đợi lóe lên của Tống Thanh Xuân, lơ đãng cắn môi một chút, sau đó trên mặt lại chất đầy nụ cười dịu dàng khách sáo, không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Những món quà kia, đương nhiên là đều là mua cho người Tô tổng thích nha!"

Lời thừa, cô cũng biết là mua cho người Tô Chi Niệm thích!

Tống Thanh Xuân âm thầm oán thầm dưới đáy lòng một chút, mới hơi khiến cho ngữ khí của mình lộ ra không quá nôn nóng mở miệng, hỏi: "Tôi biết là cho người anh ta thích, tôi là nói, người anh ta thích là ai?"

Khuôn mặt Trình Thanh Thông vô tội lắc lắc đầu với Tống Thanh Xuân: "Chuyện này tôi không biết, Tô tổng không thích người khác tìm hiểu chuyện riêng của anh ấy, cũng không có nói chuyện riêng của anh ấy với tôi."

"Như vậy sao..." Đáy mắt Tống Thanh Xuân tràn đầy tiếc nuối, giọng nói cũng trở nên suy sụp hơn rất nhiều: "Tôi còn cho rằng cô biết chứ..."

Cô biết, nhưng đại BOSS vừa mới gọi điện thoại cho cô, lúc bảo cô gửi bưu kiện giúp anh, nói một câu với cô, bảo cô đừng nói lung tung về chuyện tình cảm của anh với cô ấy.

Tuy rằng ngữ khí anh nói chuyện rất nhạt, chỉ là đơn giản mấy chữ, nhưng đi theo anh lâu như vậy, cô liền biết, trong mấy chữ kia bao hàm đầy cảnh cáo.

Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân mất mác, đáy lòng trở nên hơi hổ thẹn, cô cúi đầu, hơi an tĩnh trong chốc lát, mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân cười nói một câu rất rõ ràng, cố gắng hóa giải không khí ngột ngạt một chút: "Nhưng mà, tuy rằng tôi không biết người Tô tổng thích là ai, nhưng tôi biết, người đó đối với Tô tổng mà nói, khẳng định rất quan trọng."

Không biết có phải là do mong đợi bị hụt hẫng hay không, Tống Thanh Xuân có vẻ hơi thiếu hăng hái với lời nói của Trình Thanh Thông, cô hơi kéo khóe môi một chút, tùy tiện "ừ" một tiếng, đáp qua loa lấy lệ.

Không khí có vẻ lại hơi ngưng trệ, Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện cũ nào đó, nhịn không được liền mở miệng: "Vào một mùa đông khoảng hai năm trước, tôi và Tô tổng đi nước Mỹ công tác, ngày đó nước Mỹ rơi tuyết lớn, khách hàng vốn muốn gặp bởi vì có việc, hoãn lại đến ngày hôm sau, cho nên tôi liền theo Tô tổng làm việc trong khách sạn, ngày đó tâm tình Tô tổng rất không tốt, buổi tối một mình ở trong phòng ăn khách sạn uống rất nhiều rượu, tôi dìu đỡ anh trở về phòng, trong miệng anh luôn gọi Đình Đình."

Trình Thanh Thông nói đến đây, trên mặt hiện ra chút đau lòng: "Lúc đó tôi có chút không phúc hậu, ỷ vào Tô tổng say rượu, liền hiếu kỳ, hỏi anh một câu, Đình Đình là người anh thích sao? Cô biết anh ấy trả lời tôi như thế nào không?"

Tống Thanh Xuân hứng thú, nghiêng đầu, nhìn thẳng mắt Trình Thanh Thông.

Trình Thanh Thông nở nụ cười nhạt, tầm mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sát đất, trở nên hơi mơ hồ, khoảng ba giây đồng hồ sau, mới nói: "Anh ấy nói, không phải, cô ấy không phải người tôi thích nhân, cô ấy là người tôi yêu sâu đậm."

Yêu sâu đậm và thích... Đều là biểu đạt tình cảm của một người với một người khác, nhưng có thể thích là bởi vì hứng thú, mà yêu sâu đậm lại là một đời.