Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 312: Không cần anh mắc nợ (2)




Editor: May

Tống Thanh Xuân không rõ rốt cuộc mình đang khổ sở chuyện gì.

Không phải là cô cảm thấy Tô Chi Niệm có chút giống như người mình muốn tìm, mở miệng hỏi anh lại bị bác bỏ thôi ư?

Không phải là anh nói anh đối tốt với cô bởi vì mắc nợ thôi sao?

Đến mức cô phải khóc ư?

Nhưng cô chính là cảm thấy rất đau lòng, cô trở lại trong phòng mình, thấy áo sơ mi và tờ thu phiếu vượt tốc độ trên giường, càng thêm đau lòng, cô ghé vào trên giường, chôn đầu ở trong chăn mềm mại, cũng không nhịn được nữa nhỏ giọng khóc hu hu lên.

-

Tô Chi Niệm giữ nguyên tư thế khi Tống Thanh Xuân rời đi dựa vào trên ghế sofa, tầm mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm ti vi trên vách tường, qua một lúc lâu cũng không có chút phản ứng nào.

Bên tai anh, tràn ngập tiếng nghẹn ngào của cô.

Chẳng biết từ lúc nào, tay anh nắm gối lên, lực đạo lớn, khớp xương và gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.

Cô bắt đầu chú ý người bảo vệ cô, không phải đại biểu tâm cô bắt đầu nghiêng về trên người kia ư.

Nhưng cô lại không biết, người bảo vệ cô, là người cô không nên chú ý nhất trên thế giới này.

Anh đã sai từng bước, sai từng bước, ngã vào vực sâu vạn trượng, cũng không còn cơ hội cứu về nữa.

Nhưng cô không giống, cô chỉ là vừa bắt đầu, cô còn có cơ hội vãn hồi, cô không cần thiết cũng như anh, bước vào một đường tối đen không có lối về như vậy.

Cho nên, vì xóa bỏ hoài nghi và nghi kị ở đáy lòng cô, anh không có bất kỳ do dự và chần chờ nào, liền nói ra lời nói quyết tuyệt như vậy.

Không ai biết, lúc anh nhìn như bình tĩnh phun ra những câu lạnh lùng kia, máu trong đáy lòng chảy thành sông như thế nào.

Anh rõ ràng là tràn đầy thâm tình với cô, nhưng lại muốn biểu hiện ra một thân bạc tình.

Cô là người anh không bỏ được ở trên thế giới này nhất, nhưng lại phải cho cô tàn nhẫn tổn thương nhất.

Nhưng cô có biết không?

Anh cho cô những tổn thương kia, mới là bảo vệ tốt nhất của anh với cô.

Tiếng khóc ở gian phòng sát vách còn chưa ngừng lại, theo tiếng nức nở của cô, trái tim của anh đau đớn co rút lại theo.

Bên tai anh, lại vang lên những chất vấn hùng hổ dọa người kia của cô.

- Người từ năm năm trước, liền bắt đầu luôn gửi tin nhắn cho tôi, là anh đúng không?

- Đúng.

- Những năm này, vào lúc tôi khóc rống, người lau nước cho tôi, là anh đúng không?

- Đúng.

- Người âm thầm bảo vệ tôi thời thời khắc khắc, cũng là anh đúng không?

- Đúng.

Là anh.

Nhưng anh lại không thể cho cô biết là anh.

-

Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình khóc bao lâu, khóc đến cuối cùng cổ họng cô đều khàn, khí lực toàn thân giống như theo nước mắt chảy khô.

Cô không hề muốn nhúc nhích, ghé vào trêb giường, thẳng đến khi màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, chuông báo thức nhắc nhở cô nên trở về biệt thự Tô Chi Niệm vang lên, cô mới chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.

Cô cầm áo sơ mi và phiếu thu phí trên giường lên, đi vào phòng tắm, ném vào trong thùng rác, sau đó đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm mắt khóc sưng đỏ của mình một lát, sau đó liền mở vòi nước ra rửa sạch sẽ nước mắt khô khốc trên mặt.

Lúc cô bôi kem dưỡng da, ánh mắt xuyên qua gương, liếc qua một góc áo sơ mi lộ ra trong thùng rác sau lưng, động tác dừng một chút, sau đó liền dùng sức để bình kem dưỡng da lên kệ thủy tinh, xoay người đi ra ngoài cửa phòng tắm, đi chưa được hai bước, cô lại lùi trở về, lấy áo sơ mi và phiếu thu phí trong thùng rác lên, cuộn cuộn, lần nữa nhét về dưới giường.