Editor: May
Tô Chi Niệm cài tốt thắt lưng, quay đầu, tận lực khiến cho ngữ khí của mình đắn đo đến vững vàng nhất, không lạnh không nhạt mở miệng, hỏi: "Tìm tôi, có chuyện gì không?"
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, một đôi mắt to đen nhánh trong suốt không động chút nào, nhìn chằm chằm anh.
Tô Chi Niệm bị tầm mắt của cô nhìn đến bên tai có chút nóng, anh thanh thanh giọng nói, thấy cô vẫn là không có phản ứng gì, liền giả bộ ra bộ dáng rất bình tĩnh, bước bước chân, đi đến cạnh giường, tư thế rất tao nhã cầm áo sơ mi lên, mặc vào người.
Anh nhìn như không nóng không vội cài cúc áo lại, nhưng đầu ngón tay lại có vẻ hơi hỗn loạn, ở giữa còn có hai viên cúc áo liên tục cài sai vị trí.
Bên lỗ tai anh nóng càng ngày càng lợi hại, trên mặt trắng nõn phủ đầy một màu hồng, anh bất giác quay đầu, tránh né mặt khỏi tầm mắt của cô, lại lần nữa tăng giọng, giọng nói nặng nề rõ ràng.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, sững sờ ở chỗ cũ đầy nửa phút, mới ý thức được rốt cuộc vừa rồi mình đang nhìn cái gì.
Mặt cô vọt một cái trở nên đỏ rực, nhanh chóng thu tầm mắt từ trên người Tô Chi Niệm trở về, cô hoàn toàn quên mục đích mình tới phòng ngủ của anh, xoay người liền chạy ra ngoài cửa.
Cửa bị đóng sầm nặng nề, quá khoảng một phút, lại bị dùng sức đẩy ra.
Tống Thanh Xuân đỏ mặt lại xông vào, cầm chuyển phát nhanh trong tay ném đến trên bàn trà trước mặt Tô Chi Niệm, nhìn cũng không dám liếc nhìn anh một cái, chỉ là vội vàng ném hai chữ "Của anh", sau đó không ngừng lại chút nào lại nhanh chân chạy đi.
Cửa lại phát ra một tiếng vang "rầm" thật lớn lần nữa.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm chuyển phát nhanh Tống Thanh Xuân ném ở trên mặt bàn, trên gò má màu hồng, nhan sắc trở nên thâm trầm hơn một chút.
Qua một hồi lâu, anh mới đưa tay ra, cầm chuyển phát nhanh lên, vừa mới chuẩn bị mở bao bì, cửa bị đẩy ra lần thứ ba.
Động tác của Tô Chi Niệm dừng một chút, mới quay đầu, thấy Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, không có vào, ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt mình.
Tô Chi Niệm điều chỉnh cảm xúc một chút, lãnh đạm mở miệng, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Tống Thanh Xuân nghe được anh hỏi han, không thốt ra, mà là rơi tầm mắt ở trên mặt anh, nhìn anh một lúc, liền bước bước chân đi vào phòng ngủ của anh, sau đó dừng lại ở trước thùng rác cạnh chân anh, cúi đầu, nhìn vào bên trong.
Bên trong có rất nhiều miếng bông bị nhuốm máu đỏ, nhiễm mùi rượu cồn nồng đậm.
Những miếng bông kia đều còn ướt đầm dề, chắc hẳn là vừa ném vào không bao lâu.
Cô nghĩ đến hình ảnh mình vừa mới thấy ở trên mặt bàn trà, hòm thuốc mở ra, bên cạnh đặt bao bông gòn, cái nhíp, nhất ống thuốc mỡ, còn có một bình rượu cồn mở ra.
Thật ra, lúc cô vừa mới đi vào đưa chuyển phát nhanh cho anh, dư quang khóe mắt vô ý quét đến những thứ đó, chỉ là rời đi quá vội vàng, không nghĩ quá nhiều, thẳng đến trở về phòng ngủ, mới mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Anh không có chuyện làm, bày những thứ đó ra làm gì? Chẳng lẽ là bị thương?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, từ đầu đến cuối lại có chút không yên lòng, cho nên lại quay trở về, không nghĩ tới, quả nhiên thấy miếng bông dính máu thấy được sau khi trừ độc.
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Anh bị thương chỗ nào?"
Thời điểm Tống Thanh Xuân nhìn về phía thùng rác, Tô Chi Niệm liền mơ hồ hiểu rõ ý tứ của cô.
Anh là bị thương, vết thương kia là vào lúc anh khống chế anh chàng chuyển phát nhanh ngã sấp xuống vào buổi sáng, lực đạo quá mạnh, khiến cho chân anh chàng chuyển phát nhanh cọ xát bị thương, khiến cho chân anh cũng bị thương theo.