Editor: May
Tô Chi Niệm xuống lầu, rửa sạch sẽ ly cà phê, để lại chỗ cũ, mới trở về tầng hai.
Trước khi anh vào phòng ngủ của mình, nghĩ một chút, vẫn là quẹo đến trước cửa phòng ngủ Tống Thanh Xuân.
Anh vặn nắm tay một chút, vốn tưởng rằng cửa sẽ cũng như trước đây, bị cô khóa trái, không nghĩ tới, cửa lại mở.
Cô gái trên giường, đã sớm tiến vào mộng đẹp, ngủ vừa ngon vừa say.
Tô Chi Niệm thả chậm bước chân, đi vào.
Không biết cô gặp mộng đẹp gì, khóe môi khẽ nhếch.
Tư thế cô ngủ rất không lịch sự, nửa người lộ ở bên ngoài chăn mền, một tay còn khoác ra bên ngoài giường.
Tô Chi Niệm cẩn thận dè dặt đặt tay cô ở bên cạnh, sau đó thong thả xốc chăn mền lên, giúp cô đắp kín, thuận thế còn chỉnh ánh đèn đầu giường tối đi một chút.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy, lúc rời đi, thấy trong tay kia của cô lại nắm lấy tấm thẻ ngân hàng anh cho cô vào tối nay.
Tầm mắt Tô Chi Niệm đột nhiên trở nên hơi ôn tồn, anh nhịn không được đưa tay ra, vuốt ve tóc mai cô một chút, sau đó liền nghĩ đến lúc cô nhận lấy tấm thẻ này, những câu nói lầm bẩm ở dưới lầu.
"Chẳng qua, mật mã của anh, vì sao đều là sáu con số kia? Sẽ không phải, điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều là vậy chứ?"
Cô nói không sai, tất cả mật mã của anh đều là sáu con số kia.
Sáu con số kia, không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải sinh nhật mẹ anh, càng không phải sinh nhật của bản thân anh.
Sáu con số kia, là 961008.
Sáu con số kia, là ngày 08 tháng 10 năm 1996, ngày đó là ngày anh gặp gỡ cô lần đầu tiên.
Đó là ngày vui sướng nhất khó quên nhất trong cuộc đời anh.
Thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, bắt đầu từ khi gặp gỡ cô.
Tống Thanh Xuân cảm thấy gần đây mình thật là gặp xui tám đời.
Cô nghĩ, tất cả nguy hiểm con người gặp được trong cuộc đời này, gần như đều bị cô gặp được.
Lên tàu điện ngầm về nhà, suýt nữa bị xô vào đường ray.
Sáng ngày hôm sau đi làm, lúc qua đường, suýt nữa bị xe đụng.
Lúc cùng trợ lý đi phỏng vấn nữ ngôi sao ca nhạc đang nổi, suýt chút bị vật rơi từ chỗ cao xuống nện trúng.
Ngay cả cuối tuần cô hẹn chị em tốt đi dạo phố, cũng suýt nữa bị người chen lấn lăn xuống từ trên cầu thang.
Lúc đầu, Tống Thanh Xuân thật chỉ cho rằng mình gặp vận xui, cô đã nghĩ có nên đi Ung Hòa Cung dâng hương, loại bỏ vận xui hay không.
Nhưng số lần xui xẻo này càng ngày càng nhiều, chính cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Tuy rằng bản thân Tống Thanh Xuân là ký giả, nhưng lại rất ít kết thù với người ta, khi đó cô thật không nghĩ tới sẽ có người muốn lấy tính mạng mình.
Nhưng lúc đó cô lại có một loại trực giác, đó là nét đặc biệt của phụ nữ, trực giác không cần đạo lý, đó chính là cô sẽ luôn cảm thấy, mình giống như là được người nào đó bí mật bảo vệ ở sau lưng.
Sở dĩ Tống Thanh Xuân có trực giác này, là bởi vì mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, sẽ luôn có thể biến nguy thành an.
Lúc bắt đầu, cô cũng cho rằng là chính mình phúc lớn mạng lớn, nhưng cho dù một người phúc lớn mạng lớn hơn nữa, cũng không đến nỗi liên tiếp gặp phải nguy hiểm, nhưng luôn có thể trùng hợp tìm được đường sống trong chỗ chết như vậy?
Cho nên, trong lòng cô liền dâng lên một dự cảm có người đàn yên lặng bảo vệ mình, nhất là theo nguy hiểm xuất hiện càng ngày càng nhiều, loại dự cảm kia cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt theo.
Thật ra cô cũng nghĩ tới, có thể là gần đây mình bị kinh sợ quá nhiều, xuất hiện ảo giác.
Nhưng ngoại trừ đêm giao thừa, dự cảm của cô đều được chứng thực...