Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 248: Bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, dừng lại ở quãng đời cuối cùng (9)




Editor: May

Trong phòng mở thiết bị sưởi ấm, cô lại che kín chính mình, mặt nhỏ nóng đỏ rực, trên trán trơn bóng trắng nõn còn treo mấy giọt mồ hôi, miệng khẽ hé, hơi thở giống như lan.

Vốn Tô Chi Niệm chỉ muốn vén chăn lên, để đầu cô lộ ra ngoài, bỗng chốc nhìn đến say mê.

Anh không cầm lòng nổi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nhỏ của cô, động tác của anh rất cẩn thận, giống như là đang che chở bảo vật vô giá dễ vỡ.

Anh chậm rãi chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu, môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng ấn lên mi tâm của cô.

Vào giây phút bờ môi vừa chạm vào kia, trên mặt anh phủ đầy thương tiếc và yêu thương, ngay cả hơi thở dào dạt toàn thân của anh đều trở nên nhu tình như nước theo.

Môi của anh dừng ở mi tâm của cô chỉ mấy giây, nhưng mấy giây kia lại dài giống như cả đời vậy, dồn hết toàn bộ ấm áp của anh.

Tay anh còn giữ ở bên tai của cô, anh nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô, tất cả tế bào từ trên xuống dưới khắp toàn thân giống như cũng đang nói với cô lời tỏ tình giấu ở đáy lòng anh nhiều năm, qua rất lâu, anh mới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô một chút, nói trầm thấp một tiếng: "Buổi tối bình an."

Trong giấc mộng của cô, không biết nghe thấy hay là không có nghe thấy, khóe môi của cô hơi hơi giơ lên một độ cong.

Thời điểm Tống Thanh Xuân tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua cửa sổ sát đất rộng sáng, chiếu sáng rực cả giường.

Một giấc mộng đẹp, Tống Thanh Xuân ngủ đến toàn thân thoải mái biếng nhác, cô ở trong chăn ấm áp duỗi người một chút, sau đó chân không cẩn thận liền đá đến một cái vật cứng, cô bỗng chốc ngây ngẩn, nghiêng đầu, liền thấy được một hình ảnh kinh diễm.

Người đàn ông tinh xảo như vẽ, còn đang nhắm mắt ngủ say.

Cả khuôn mặt của anh đều gột rửa dưới ánh mặt trời, lông mi dài và dày phủ xuống một bóng râm xinh đẹp dưới hốc mắt, môi đạm mạc đọng lại một độ cong mềm mại, da thịt oánh nhuận tinh tế, giống như là trải qua chế tác hậu kỳ, không tìm được bất kỳ tì vết nào.

Anh như vậy, tĩnh đạm mà đẹp mắt, lại có thể khiến cho Tống Thanh Xuân có một loại cảm giác khẩn trương hô hấp không trôi chảy.

Đây là gương mặt như thế nào, dù là cô đã xem quá rất nhiều lần, nhưng ở một thời khắc lơ đãng nào đó, vẫn có thể khiến cho cô nhịn không được cảm thán!

Ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ đây là thứ mấy lần cô nhìn chằm chằm dung nhan của anh, đi soi mói khuyết điểm của anh.

Cho dù cô không tình nguyện, cô không thừa nhận cũng không được, mình dùng cả đời nghiêm khắc tìm kiếm, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng tìm ra nửa điểm tì vết trên gương mặt của anh.

Khuôn mặt này của anh quả thực là hoàn mỹ giống như chỉ tồn tại trong thần thoại.

Tống Thanh Xuân nhìn nhìn, cả người bắt đầu có chút hoảng thần, cô cảm thấy hình ảnh trước mắt hết sức không chân thật, giống như là một giấc mơ hư ảo của mình.

Cô không cầm lòng nổi giơ tay lên, liền đi chạm mặt người đàn ông đó, xúc giác ấm áp khiến cho trái tim cô đột nhiên lỡ một nhịp đập.

Cô vội vàng rút ngón tay trở về, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ chói mắt của anh, nhịn không được bĩu môi.

Tô biến thái, rõ ràng là một người đàn ông, sao có thể có dáng dấp còn xinh đẹp hơn phụ nữ chứ?

Tô biến thái rõ ràng không nên tên là Tô Chi Niệm, trực tiếp đổi tên thành Tô mỹ nhân đi!

Đáy lòng Tống Thanh Xuân không ít lần đặt tên lóng cho Tô Chi Niệm, oán thầm anh, nhưng hôm nay cô không nói được vì sao sau khi mình làm như bình thường, đáy lòng lại mơ hồ có chút không thoải mái.

Cô cau mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, loại bỏ nhiều lần suy nghĩ vừa rồi ở đáy lòng, sau đó mới phát hiện, vấn đề là ở trên ba chữ "Tô biến thái" kia.