Editor: May
"Vì sao không thể yêu?" Đêm nay Tống Thanh Xuân giống như là mười vạn câu hỏi vì sao, vẫn luôn hỏi không ngừng.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, đêm nay là lần đầu tiên anh lựa chọn trầm mặc không nói với vấn đề của cô.
Khi anh nghe đến vấn đề này, mặt ngoài phong khinh vân đạm, nhưng tay lại dùng sức nắm chắc gối ôm đặt trên ghế sofa.
Nếu không phải tự chủ của anh vượt qua người thường, anh nghĩ, sợ là lúc này bản thân sẽ rất thất thố.
Tống Thanh Xuân thấy sau khi Tô Chi Niệm an tĩnh thật lâu cũng không có ý lên tiếng, sau đó liền mấp máy môi, đưa tay ra kéo ly rượu Tô Chi Niệm để ở xa trở về, uống một ngụm thanh nhuận cổ họng, rồi tìm một đề tài hòa dịu không khí lặng im này một chút, chẳng qua đề tài kia vẫn luôn quay chung quanh Tô Chi Niệm và Đình Đình: "Vậy anh không thể yêu cô ấy, nhưng lại vẫn luôn yêu cô ấy ư?"
Thật ra câu hỏi này có chút mâu thuẫn, đã không thể yêu, sao lại vẫn luôn yêu? Nhưng Tô Chi Niệm lại hiểu ý tứ thật sự của Tống Thanh Xuân trong lời nói này, vẻ mặt của anh có chút hoảng hốt, trở nên nghiêm cẩn lên, đáy mắt đen nhánh thâm thúy cũng có tiêu điểm.
Anh nói một chữ "Yêu" trước tiên, sau đó liền chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô.
Ánh mắt của anh trở nên hơi nóng rực, anh nói: "Yêu cô ấy."
"Sẽ luôn luôn yêu cô ấy."
Không hiểu tại sao tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân lại bắt đầu tăng tốc theo.
Anh rõ ràng là đang trả lời vấn đề của cô, nhưng lại cho cô có một loại ảo giác, lời kia của anh giống như là đang nói với cô.
Tống Thanh Xuân cảm giác được mặt mình đều bắt đầu nóng lên theo, cô có chút không được tự nhiên chuyển tầm mắt đi, cô nghĩ đến chính mình ở nhà anh lâu như vậy, anh đều chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, cô làm là phóng viên phỏng vấn tin tức, có thể là nguyên nhân nghề nghiệp, cho nên lại hiếu kỳ mở miệng: "Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho anh không thể yêu cô ấy, nhưng anh biết rõ chính mình là không thể với cô ấy, biết rõ chính mình trả giá như vậy là vô ích, anh cần gì tự làm khổ mình?"
"Chẳng lẽ anh không nghĩ tới thử đi thích những người phụ nữ khác ư? Dù sao cuộc đời dài như vậy, tương tư đơn phương một người, cũng quá cô độc ..."
"Tôi không ngại cô độc, không có được cô ấy, tôi tình nguyện cô độc." Tô Chi Niệm không có chút xíu chần chờ cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, mới chậm rãi quay đầu, mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Cô chỉ là thuận miệng khuyên nhủ một chút như vậy, nhưng thái độ của anh lại cực kỳ nghiêm túc.
Anh nhìn cô chăm chú, mắt cũng không chớp một cái, lời nói của anh hết sức nghiêm túc: "Cô ấy đối với tôi mà nói, là người quan trọng nhất trên thế giới này."
Cô là ấm áp không hẹn mà gặp của anh, là chấp niệm sinh sôi không ngừng.
"Tôi không thể yêu cô ấy, nhưng không thể không yêu cô ấy."
"Tình yêu của tôi với cô ấy, bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, dừng lại ở cuối đời."
Rõ ràng là lời tâm tình hoa ngôn xảo ngữ, nhưng nói ra từ trong miệng Tô Chi Niệm, lại không có chút xíu cảm giác hư tình giả ý, ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thành kính, thâm tình si ngốc nồng đậm giữa những hàng chữ này.
Một đêm này, Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm làm chấn động quá nhiều, nhưng cô không thể không thừa nhận, hiện tại vào thời khắc này, anh đã cho cô rung động mãnh liệt nhất.
Cô tự nhận mình là một người thâm tình thế gian ít có được, kiên trì không ngừng theo đuổi Tần Dĩ Nam rất nhiều năm, nhưng so với anh, cô mới biết, thâm tình của cô có vẻ rất yếu kém
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Thanh Xuân giống như bị chứng bệnh im bặt, cũng không biết nên đáp lại lời nói của Tô Chi Niệm như thế nào.