Editor: May
Bởi vì ở trong giấc mộng kia, những kêu gào kia là dồn hết tất cả đau đớn và tình yêu sắc sắc của anh từ những năm gần đây, gần như là cạn kiệt tất cả khí lực toàn thân anh.
Giấc mơ như vậy, từ năm năm trước sau khi anh và cô mỗi người một ngả, ba ngày bốn bữa anh sẽ mơ thấy, thẳng đến khi cô vào ở trong nhà anh, tính kỹ xuống, hai tháng gần đây không có mơ thấy, không nghĩ tới đêm nay lại mơ thấy.
Hiện tại cảm giác đau lòng khiến cho người ta ngạt thở ở trong mộng kia vẫn còn lưu lại ở trong ngực không ngừng quấy phá, khiến cho tay chống đỡ ở trên bồn rửa tay của anh nhịn không được liền nắm chặt đá cẩm thạch cứng rắn.
Tống Thanh Xuân vừa nghe đến tiếng cửa phòng tắm mở ra, lập tức đứng lên từ trên ghế sofa, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Người đàn ông đã rửa mặt, trên trán rủ xuống hai sợi tóc, ướt sũng nhỏ nước, càng tôn lên dung nhan tinh xảo như đao khắc của anh, vô cùng hấp dẫn.
Hiển nhiên Tô Chi Niệm không nghĩ tới Tống Thanh Xuân còn ngốc ở trong phòng khách, thời điểm thấy cô, ánh mắt rõ ràng có chút kinh ngạc: "Sao em còn chưa ngủ?"
Nói xong, Tô Chi Niệm liền thuận thế quẹo đến trước quầy bar, lấy một chai rượu đỏ, cạy mở nắp chai, sau đó lại rút một ly đế cao từ trong tủ ly ra.
"Tôi không thể ngủ..." Tống Thanh Xuân trả lời, cô nhìn thấy động tác Tô Chi Niệm rót rượu, mi tâm nhăn lại: "Muộn như vậy, anh còn muốn uống rượu ư?"
Đây là thói quen anh dưỡng thành trong những năm gần đây, mỗi lần mơ giấc mộng đau đớn về cô, sẽ luôn muốn uống chút rượu, mới có thể áp chế tình cảm giãy giụa sóng lớn cuộn trào mãnh liệt nơi đáy lòng xuống.
Tô Chi Niệm dùng âm mũi "ừ" một tiếng, sau đó động tác rót rượu bỗng dưng ngừng lại.
Anh từng nói với cô, anh sẽ không uống rượu ... Mà anh có hai lần, đều là bởi vì uống rượu, mới mạo phạm cô ...
Thật ra tửu lượng anh cũng tạm, chỉ là...
Vì bảo đảm đạt được lời hứa đó, Tô Chi Niệm vẫn để rượu đỏ xuống, hai tay trống trơn đi trở về trước sô pha, một thân hơi thở tao nhã ngồi xuống, sau đó cả người dựa sát lên ghế sô pha, im lặng không nói nhắm mắt lại, cố gắng ổn định lại tâm tình chưa bình ổn của mình.
Anh rót rượu đỏ, sao lại không uống?
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một chút, lại nhìn chất lỏng màu đỏ rót một nửa lại chưa uống một ngụm trong ly đế cao, nhìn qua lại nhiều lần, mới chợt đột nhiên hiểu rõ.
Lúc anh nói với cô, sẽ không chạm vào cô, cũng từng nói sẽ không uống rượu ... Cho nên vừa rồi khi cô hỏi anh muộn như vậy còn muốn uống rượu, anh là nghĩ đến lời hứa của anh sao?
Anh đã mơ thấy giấc mơ khổ sở gì đó, tâm tình không tốt, mới muốn uống rượu ư?
Thật ra uống chút rượu cũng sẽ không say, chỉ là anh vì cho cô an tâm thôi, có đúng không?
Giống như ngay từ đầu anh cho cô ở trong phòng khách sạn này một mình, sau đó lại tự mình ôm chăn mền đến phòng khách ngủ...
Đèn đặt dưới đất ở phía sau Tô Chi Niệm liền lặng lặng chiếu ánh sáng lên trên mặt anh, thấy không rõ ngũ quan của anh.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới thốt ra: "Anh còn mệt không?"
Tô Chi Niệm mở to mắt, nhìn về phía cô.
Tống Thanh Xuân lại nói: "Tôi vẫn luôn không thế nào ngủ được, tâm tình có chút không tốt, nếu như anh không mệt, chúng ta nói chuyện phiếm đi?"
Đáy mắt Tô Chi Niệm xẹt qua một chút được sủng ái mà lo sợ, anh ngừng một lát, mới bình tĩnh mở miệng: "Được."
Tống Thanh Xuân cười một tiếng, lại không sốt ruột ngồi xuống, mà là đi về phía quầy bar, cầm chai rượu đỏ Tô Chi Niệm vừa mới khui và ly đế cao rót một nửa rượu kia để lên trên bàn trà, còn tiện thể mang thêm một cái ly đế cao trống không.