Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 232: Nếu như không có chấp niệm, sao có thể là thanh xuân? (3)




Editor: May

Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa, ôm chăn mền và gối đầu mình vừa mới đặt chung một chỗ lên, đi đến ngoài cửa phòng ngủ.

Động tác Tống Thanh Xuân nuốt một ngụm sữa bò bỗng dưng dừng lại, cô nhìn động tác Tô Chi Niệm kéo cửa phòng ngủ ra, bất giác muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại không cẩn thận khiển mình bị sặc, bắt đầu ho khan.

Tô Chi Niệm nghe tiếng quay đầu, thấy mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân bởi vì ho khan mà đỏ lên, cô giơ ngón tay chỉ chăn đệm anh ôm, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, đều bị ho khan chận trở về.

Chẳng qua trong khoảnh khắc đó, Tô Chi Niệm liền hiểu ý tứ của cô, dừng bước chân muốn đi về phía cô, mượn ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, hơi thu liễm một chút hốt hoảng vừa xuất hiện vì cô đột nhiên ho khan, rồi dùng ngữ điệu đạm nhạt mở miệng giải thích: "Tôi đi phòng khách ngủ."

Nói xong, Tô Chi Niệm kéo cửa ra, anh bước một bước ra ngoài, giống như là lại nghĩ tới điều gì, ngừng bước chân, anh không có quay đầu nhìn cô trong phòng, ánh đèn sáng ngời phòng khách chiếu lên trên mặt anh, nổi bật lên da thịt hoàn mỹ không tì vết của anh, anh mở miệng, tiếng nói còn muốn nhạt hơn vừa rồi, nhưng lại mang một loại cảm giác bất đắc dĩ nói không nên lời: "Em cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không đi vào."

Em cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không đi vào ...

Ngữ khí anh câu nói này nói, cùng với ngữ khí lúc trước cô tỉnh dậy từ ác mộng, anh tới phòng ngủ của cô, nói với cô "Tôi sẽ không chạm vào em nữa", là giống nhau như đúc.

Tâm Tống Thanh Xuân vốn vừa nhẹ nhõm bởi vì anh nói đi phòng khách ngủ, lại nhất thời nổi lên một luồng mùi vị không rõ ràng nói không nên lời.

Cô rõ ràng cảm giác được một chỗ nào đó trong đáy lòng mình đang dao động, thậm chí nhiều lần lời nói đã đến bờ môi, lại bị cô đè ép trở về.

Cô nhìn chằm chằm anh quay mặt, làn môi động đậy, cuối cùng không hề nói gì, chỉ là nhẹ nhàng cúi thấp đầu, ôm ly sứ, nuốt xuống từng ngụm nhỏ sữa bò.

Tô Chi Niệm cũng không nói thêm, một thân thanh lãnh đi ra phòng ngủ, còn thuận thế đóng cửa lại.

Ánh sáng trong phòng ngủ lần nữa ảm đạm xuống, Tống Thanh Xuân dùng một hơi uống xong sữa bò, đặt ly sứ ở trên tủ bên cạnh đầu giường, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, nhưng làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng liền nghiêng thân, ôm chăn mền, nhìn chằm chằm cửa khép kín, cắn môi dưới, rõ ràng anh không ngủ ở trên một cái giường với cô là hy vọng nhất của cô, chính cô đã đạt được hy vọng, sao đáy lòng lại càng không có mùi vị?

Còn có, cô vừa mới điên rồi sao? Đáy lòng lại có thể nỏi lên đau đớn nhè nhẹ vào lúc anh nói buổi tối sẽ không đi vào, thậm chí còn có một loại xúc động suýt nữa buột miệng nói ra, xúc động bảo anh ngủ ở trên giường...

Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, tâm càng thêm lo lắng, dùng sức kéo chăn mền lên, ngiêm túc đếm thầm cừu để thôi miên mông lung của mình.

Đêm càng ngày càng sâu, càng lúc càng tĩnh.

Rõ ràng Tống Thanh Xuân rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại không ngừng chuyển động, giống như là nằm mơ, lại không giống như là nằm mơ, mơ Tống Thừa mơ Tần Dĩ Nam, mơ Tần Dĩ Nam rồi mơ Tô Chi Niệm, không biết giày vò như vậy lặp lại bao lâu, ý thức Tống Thanh Xuân dần dần mơ hồ, nhưng vẫn không hoàn toàn ngủ say, Tống Thanh Xuân chợt nghe được bên tai truyền tới một tiếng: "Đình Đình!"

Tiếng nói kia rất quen thuộc, cũng rất rõ ràng, giống như ở bên tai, Tống Thanh Xuân nhíu mày ở trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thời điểm mi tâm sắp buông ra, lại nghe được "Đình Đình", lần này ngữ khí càng muốn mãnh liệt hơn vừa rồi, giống như là ẩn hàm thống khổ gì đó, khiến cho tâm tâm chợt co rút một chút, liền mở to mắt ra.