Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 231: Nếu như không có chấp niệm, sao có thể là thanh xuân? (2)




Editor: May

Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn hai mắt anh, nhìn thấy anh không có chút ý tứ giải thích, liền tự mình đưa tay nhận lấy túi cơm no áo ấm.

Gói to có chút nặng, Tống Thanh Xuân mở ra, thấy gói to giống như là một hộp đồ nữ, rất nhiều đồ nữ.

Có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, dầu gội đầu, dầu xả tóc... Thậm chí đến sữa dưỡng ẩm và kem dưỡng ẩm đều có!

Đây vẫn không phải là toàn bộ, còn có một bộ áo lót không cần giặt, và một cái áo ngủ bằng bông vải, ở phía trên còn có một cái túi đen, Tống Thanh Xuân đưa tay ra, đẩy nhẹ một cái, thấy cái hộp "Haagen-Dazs".

Tô Nhất Nguyên mua những thứ này vào lúc nào?

Vẻ mặt Tống Thanh Xuân vừa vô cùng nghi hoặc nhìn từ trong túi về phía Tô Chi Niệm, tầm mắt của người đàn ông liền chuyển từ trên ti vi tới đây, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền cầm báo chiều từ trên mặt bàn lên, thanh thản lật xem, nói: "Vừa mới gọi điện thoại cho khách sạn đưa tới."

Tống Thanh Xuân có chút ngốc khẽ gật đầu, đứng tại chỗ không động.

Thật là trùng hợp, anh làm sao biết cô muốn dùng đồ lót một lần và muốn ăn Haagen-Dazs?

Tô Chi Niệm thấy cô không động một lúc lâu, giống như là biết đáy lòng cô đang suy nghĩ cái gì, mở báo chí ra, vừa gấp, vừa ngữ khí đạm nhạt nói: "Thời gian không còn sớm, nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Tống Thanh Xuân trước là "hả?" một tiếng, lại "a" một tiếng, sau đó nói tiếp một câu "Cám ơn", liền ôm gói to đi vào phòng ngủ.

Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, mặc áo ngủ Tô Chi Niệm mua, ngồi xếp bằng ở trên giường, lúc vừa mới chuẩn bị mở hộp Haagen-Dazs ra, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Chi Niệm bưng một cái ly sứ đi vào.

Tuy rằng là Tống Thanh Xuân chủ động cho Tô Chi Niệm ở cùng một phòng với mình, cô cũng làm tốt chuẩn bị ngủ chung một cái giường, nhưng thời điểm thật sự đến, cô vẫn có một ít khẩn trương, thế cho nên cô tách cái hộp Haagen-Dazs nhiều lần cũng tách không ra.

Tô Chi Niệm đặt chén sứ ở trên bàn viết, đi tới, không nói một tiếng lấy đi Haagen-Dazs từ trong tay cô, giúp cô mở ra, sau đó chuyển trả lại cho cô.

Tống Thanh Xuân nhẹ giọng nói một câu "Cám ơn", nhận lấy, lấy thìa, ăn từng muỗng kem.

Tô Chi Niệm không lên tiếng, xoay người đi đến trước ngăn tủ, ôm một cái chăn bông khác từ bên trong ra.

Tống Thanh Xuân cắn cái thìa ăn kem, thầm thở phào nhẹ nhõm, còn may, anh còn biết ôm thêm một cái mền, như vậy tuy rằng ngủ ở trên một cái giường, nhưng cũng khiến cho cô nhẹ nhàng hơn là đắp cùng một cái chăn rất nhiều.

Tô Chi Niệm đặt chăn lên giường, đưa tay ra lấy một cái gối, thấy Tống Thanh Xuân múc một thìa kem lớn nhét vào trong miệng, mi tâm nhăn nhăn, sau đó bưng ly sứ mình mới vừa đặt trên bàn lên, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, lạnh nhạt thốt ra: "Hơn nửa đêm đừng ăn quá nhiều kem, cẩn thận đau bao tử."

"Ờ." Tống Thanh Xuân phồng miệng, tham ăn nhét thêm một thìa, mới đặt cái hộp lên trên tủ bên cạnh đầu giường.

Tô Chi Niệm đưa ly sứ tới trước mặt Tống Thanh Xuân: "Uống chút sữa bò nóng, nghỉ sớm một chút."

Cô còn cho rằng đây là sữa nóng anh rót cho bản thân, hóa ra là cho cô sao...

Tống Thanh Xuân sững sờ một lát, lại nói một câu "Cám ơn", đưa tay ra nhận lấy cái ly.

Ấm áp của cái ly theo lòng bàn tay cô một đường lan tràn đến lồng ngực của cô, làm ấm luôn tâm của cô.

Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa, ôm chăn mền và gối đầu mình vừa mới đặt chung một chỗ lên, đi đến ngoài cửa phòng ngủ.