Editor: May
Ngoại ô không giống trong thành phố, bầu trời sao ban đêm mãi mãi bị tất cả đèn neon che lấp.
Ánh sao lộng lẫy, ánh trăng sáng trong, ở trong hoàn cảnh an nhàn như vậy, Tống Thanh Xuân nghe thấy giọng nói của Tô Chi Niệm, từ từ truyền tới xuyên qua ống nghe: "Em đang ở ngoài xe à?"
"Vâng." Tống Thanh Xuân nghĩ, có lẽ là âm thanh đi lại của mình bị anh nghe thấy, nên anh mới hỏi như thế.
"Không lạnh sao?" Có lẽ là bởi vì lái xe, câu hỏi của anh có chút không để ý, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đặc biệt có ý nhị, cô nghĩ, có lẽ ở trên thế giới này, chỉ có một người đàn ông này, có thể phát huy lãnh đạm đến xúc động lòng người như vậy.
Tống Thanh Xuân giơ điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm bầu trời sao rực rỡ, nhẹ giọng khẽ trả lời một câu: "Có chút..."
Thật ra không phải là có chút, là rất lạnh, bằng không cô cũng sẽ không đi tới đi lui, nhảy lên nhảy xuống.
Cách một thời gian rất lâu, giọng nói Tô Chi Niệm mới truyền tới: "Trở về trong xe..."
Theo tiếng nói anh rơi xuống, Tống Thanh Xuân nghe thấy bên kia của anh truyền tới tiếng phanh gấp rất chói tai, còn có tiếng còi xe.
"Sao vậy?" Tống Thanh Xuân có chút nôn nóng.
Không có trả lời, tim Tống Thanh Xuân đột nhiên buộc chặt, cô lại sốt ruột truy hỏi: "Tô Chi Niệm? Anh có sao không?"
"Không có việc gì." Lần này Tô Chi Niệm có động tĩnh, giọng nói rất đạm rất bình tĩnh, giống như tiếng thắng xe gấp vừa rồi kia chỉ là một trận ảo giác của Tống Thanh Xuân, xe đang dần dần tăng tốc, theo âm thanh rầm rầm càng lúc càng vang, giọng nói bình tĩnh của Tô Chi Niệm cũng vang lên theo: "... Trở về trong xe, trong xe ấm áp một chút, cẩn thận đông lạnh rồi sinh bệnh."
Bởi vì vừa rồi suýt nữa đâm đuôi người ta, Tô Chi Niệm không dám sơ suất với tình huống giao thông phía trước, cho nên không để ý lắm lời nói trong miệng, không cẩn thận liền tiết lộ ra sự quan tâm.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, Tống Thanh Xuân nghe qua câu nói này rất nhiều lần, Tống Mạnh Hoa, Tống Thừa, Tần Dĩ Nam, quản gia, còn có bạn bè... Thật ra quan tâm như vậy cũng sẽ có giữa bạn bè với nhau, nhưng lúc này nói ra từ trong miệng của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân lại không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trái tim bên trái trong lồng ngực không chịu khống chế, liền trở nên mềm mại.
Rõ ràng cô bị đông cứng đến sắp chảy nước mũi, nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng lại nổi lên một loại ấm áp.
Có lẽ... Là bởi vì lúc này cô thật sự có chút chật vật và cùng đường, sự xuất hiện của Tô Chi Niệm liền giống như là một tia sáng trong bóng tối, khiến cho lòng tuyệt vọng của cô dấy lên hy vọng, cho nên giờ này khắc này một câu quan tâm như vậy của anh cũng làm cho cô cảm thấy rất trân quý.
Cô quen biết Tần Dĩ Nam từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ là do ấn tượng ban đầu, ở trong đáy lòng cô, từng ấy năm tới nay, chưa bao giờ có người nào có phân lượng cao hơn Tần Dĩ Nam.
Những năm đó, cô cố chấp không buông anh, chẳng qua là bởi vì anh không có đuổi kịp Đường Noãn, nhưng bây giờ đây, hai người đã phát sinh quan hệ... Mặc kệ lúc trước người anh nên yêu là ai, cô đều nhất định phải chết tâm.
Bởi vì cô từng đáp ứng với chính mình, lần này phải dứt khoát sòng phẳng, không kéo dài dây dưa, ủy khuất cầu toàn nữa.
Tình yêu tay ba, vẫn luôn phải có một người rút lui trước tiên.
Cô vẫn luôn cảm thấy Tần Dĩ Nam có thể ấm áp toàn thế giới của mình, ở thời khắc cô cần anh nhất, lại không cho được ấm áp cô muốn.
Nhưng Tô Chi Niệm mà cô luôn luôn coi là ác mộng trong số mệnh, lại ở trong thời điểm cô chán nản bất lực nhất, cho cô được kinh hỉ mà cô không tưởng tượng được.
Một luồng ấm áp dâng ngược lên trong lòng, giống như mãnh thú sóng trào, nháy mắt cắn nuốt toàn thân của cô.