Editor: May
Tống Thanh Xuân dừng một chút, lại hỏi: "Ngày đó anh ăn cơm ở đâu, lại bị thương nặng như vậy?"
Cô ngu ngốc rồi... Cô hỏi quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì, lại hỏi ngày đó anh đi ăn cơm ở đâu, nhân vật lớn giống như anh như vậy, khẳng định đều sẽ sớm đặt trước vị trí, chỉ cần đi vào nhà hàng hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết rồi ư?
Tô Chi Niệm chậm rãi đặt văn kiện ở trên bàn viết, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Ánh mắt anh rất bình thản, chỉ là bên trong lại chứa một nét thần thái tìm tòi nghiên cứu, giống như là nhìn thấu tính toán nhỏ nhặt của Tống Thanh Xuân, khiến cho tâm tình của cô có chút không yên.
Chẳng qua may mà Tô Chi Niệm rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, cầm bút lên ký tên, ký một cái tên ở trên văn kiện.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh hoàn toàn sẽ không trả lời vấn đề của mình, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh truyền tới: "Kim Lăng."
Anh trả lời xong vấn đề này, liền không cho Tống Thanh Xuân quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà là gần như không tạm dừng chút nào, ngay sau đó lại nói thêm một câu: "Tôi còn có chút công việc cần xử lý, cô đi ra ngoài trước đi."
Cho dù đáy lòng Tống Thanh Xuân tràn ngập rất nhiều nghi vấn, nhưng mà khi nghe đến Tô Chi Niệm nói đuổi khách, vẫn rất biết điều "Ờ" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rồi mới xoay người chậm rì rì dây dưa bước chân, rời đi.
Chờ đến khi Tống Thanh Xuân đóng cửa phòng, Tô Chi Niệm mới buông văn kiện nắm trong tay ra, trong lòng bàn tay anh đã che kín một tầng mồ hôi dày đặc.
Thật sự là rất nguy hiểm... Cô lại có thể bắt đầu hoài nghi người ôm cô khóc trong nhà vệ sinh đó là anh, hơn nữa cô còn buồn bực vết thương trên đầu anh... Nếu không phải anh có thuật đọc tâm, sợ là thật sự không gạt được cô!
Chẳng qua bên trong đó còn có những trùng hợp kia, có rất nhiều vấn đề không có cách nào giải thích, bằng không, anh thật sẽ có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Tô Chi Niệm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên, hơi hơi kéo mở cổ áo một chút, để cho mình hít thở thoải mái một chút.
Trong óc của anh liền hiện ra thời thơ ấu, khi anh nói cho người khác biết mình có siêu năng lực thuật đọc tâm và khống chế suy nghĩ người khác, những người kia biểu hiện ra tượng là ánh mắt giống như nhìn thấy người bệnh thần kinh, càng làm người khác buồn bực chính là ánh mắt khiếp sợ và trốn tránh rốt cuộc sao anh biết một vài chuyện của họ... Thậm chí cuối cùng anh còn bị coi như bệnh thần kinh, đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tô Chi Niệm dùng sức mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ trống trong thư phòng, thống khổ thấp thỏm và kích động.
Nếu thật sự có một ngày, cô không cẩn thận phát hiện trên người anh mang theo siêu năng lực mà những người thường không có khả năng có được, có phải cô cũng sẽ giống như là những người kia, tránh né anh, chán ghét anh, oán hận anh? Thậm chí gioogs như những người thân bạn bè khi còn bé, hận không thể để cho anh hoàn toàn biến mất vĩnh viễn ở trên thế giới này không?
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, ngồi trên đất, trong đầu vô cùng hoảng loạn với cái áo sơ mi nhuộm máu của Tô Chi Niệm.
Trong đầu cô nghĩ vô số khả năng, nhưng mà ngay sau đó lại bị vô số không thể nào phản bác.
Thậm chí đến cuối cùng, cô đã bắt đầu ngựa thần lướt gió tung mây nghĩ, Tô Chi Niệm có thể giống như giáo sư trong《 vì sao đưa anh tới》 không, thật ra anh cũng là một người ngoài hành tinh?
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, liền bị chính mình chọc cười, sau đó "Hì hì" một tiếng, thầm mắng một câu mình thật là điên, sau đó liền đứng lên, đi đến ban công, muốn hóng gió mát cho thanh tỉnh một chút.