Tô Chi Niệm chuyển màn hình máy vi tính sang cho Tống Thanh Xuân, ngón tay nhọn thon dài, chỉ một cái trên máy vi tính anh mới vừa đánh nửa ngày, đã tạo ra được một Software nói: Cô tới thử một chút, xem cái này có thể trợ giúp được gì không, có phải trở nên có chút đơn giản hay không?
Trợ giúp?
Chẳng lẽ mới vừa rồi anh ở trong máy vi tính đùng đùng đánh nhiều mật mã thế kia, là để làm auto (*bọc ngoài)?
Nhưng là, anh cũng không khỏi quá mạnh đi?
Từ khi anh bắt đầu phá giải cái trò chơi này, ra ngoài treo xong, tối đa cũng chỉ dùng một tiếng đồng hồ!
Hai mắt Tống Thanh Xuân không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Chi Niệm, sau đó liền đứng ở bên giường, mở ra trò chơi nhìn nhiệm vụ mình đánh nửa tháng còn chưa có vượt qua được kia.
Cái Auto (*bọc ngoài) của Tô Chi Niệm mặc dù làm rất vội vàng, nhưng lại rất tinh xảo, bởi vì lần đầu tiên dùng, Tống Thanh Xuân có nhiều chỗ không hiểu, Tô Chi Niệm tựa đầu vào giường, thỉnh thoảng chỉ cho cô, lúc cô đi vào trò chơi, từ từ bắt đầu đánh quái vật, anh liền hoàn toàn yên tĩnh lại, tầm mắt nhìn chằm chằm bên mặt phiếm hồng của cô, cái tay gõ bàn phím từ từ phủ lên trên mu bàn tay vừa truyền nước biển xong, nhẹ nhàng vuốt ve một cái nơi mới vừa bị đầu ngón tay của cô chạm vào.
Tống Thanh Xuân chính mắt nhìn thấy Tô Chi Niệm làm ra cái auto (*bọc ngoài) này thì đáy lòng đối với anh có chút kính nể, nhưng khi cô mượn cái auto (*bọc ngoài) phụ giúp này, còn chưa được năm phút, liền đánh baih những quái trong nửa tháng qua đi cô cũng không đánh lại chết sạch, đáy lòng của cô không đơn thuần là kính nể nữa, mà là thật rất sùng bái!
Cô vừa nhặt rất nhiều bảo rương rơi xuống đầy đất, vừa không dám tin nháy nháy mắt, vui vẻ nói một câu: Chỉ đơn giản như vậy, qua cửa ải này? Cái auto (*bọc ngoài) này quá trâu bò! Tô. . . . . .
Tống Thanh Xuân vừa định khen Tô Chi Niệm thật là lợi hại, kết quả lời nói của cô cũng còn chưa có nói hết, giọng nói lạnh nhạt của Tô Chi Niệm đã vang lên: Cô làm thêm một nhiệm vụ mới để thử xem một chút.
Tống Thanh Xuân theo lời Tô Chi Niệm nói, nhận nhiệm vụ mới, cái nhiệm vụ mới này thật ra thì cũng không khó, nhất là với cái auto (*bọc ngoài) phụ trợ của Tô Chi Niệm, càng trở nên nhẹ nhàng đơn giản, nhưng mà ở tại thời điểm đánh tới sau cùng, thế nhưng xuất hiện một cáicâu hỏi cần nhanh chóng trả lời, bao hàm kiến thức các loại hoa tuyệt thế, chẳng những muốn ở trong thời gian quy định hoàn thành, hơn nữa có một chút sai lầm sẽ phải làm lại từ đầu!
Bây giờ trò chơi thật là càng ngày càng biến thái. . . . . . trong lòng Tống Thanh Xuân vừa yên lặng châm chọc, lại vừa bắt đầu trả lời câu hỏi nhanh.
Khi Tống Thanh Xuân nghe giảng bài, có một thói quen, thích phân tích vấn đề ra, mới bắt đầu từ đề mục rất đơn giản, cô biết muốn chọn hạng kia, nhưng về sau, đề mục càng ngày càng khó, lúc Tống Thanh Xuân chuẩn bị đi tra Bách Khoa, Tô Chi Niệm lại đột nhiên lên tiếng nói đáp án cho cô.
Thời gian dần dần ít đi, Tô Chi Niệm trực tiếp ngồi thẳng người, nhìn về phía màn hình máy vi tính, anh đều không đợi Tống Thanh Xuân nhìn xong đề, liền nói ra đáp án, về sau, anh có thể là ghét bỏ tay Tống Thanh Xuân chậm chạp, trực tiếp vươn tay, vòng qua bả vai Tống Thanh Xuân, nhanh chóng gõ.
Lực chú ý của Tống Thanh Xuân hoàn toàn bị Tô Chi Niệm hấp dẫn, căn bản là không có ý thức được mình bị anh ôm vào trong ngực, tư thế hai người có rất nhiều ái muội.
Cô nhìn lên màn hình đang không ngừng xẹt qua các đề mục, cô trực tiếp đối với Tô Chi Niệm vô cùng sùng bái, tốc độ chuyển động đầu óc của anh cũng không khỏi quá nhanh đi, những đề mục kia cô còn chưa xem xong, anh đáp xong rồi, hơn nữa còn chẳng có sai sót!