Có lẽ là bởi vì không thoải mái, trong miệng của anh thỉnh thoảng phát ra một vài từ thì thầm khó chịu.
Trán nhăn rất sâu, gương mặt mệt mỏi, làm cho người ta cảm thấy thật yếu đuối.
Nhưng mà, mặc dù như thế, anh vẫn có thể mang cho người ta cảm giác rung động lòng người như cũ, làm say lòng người.
Từ nhỏ Tống Thanh Xuân chính là mỹ nhân, tướng mạo của Tống Thừa cùng Tần
Dĩ Nam đều là người có tài năng và tướng mạo, cho nên nhất định anh sẽ
bị người ta soi mói về tướng mạo của mình.
Ban đầu khi học cấp 2, Tô
Chi Niệm chuyển trường, đoạt đi danh tiếng của Tần Dĩ Nam cùng Tống
Thừa, cô cực kỳ khó chịu, vẫn luôn không phục, cảm thấy Tần Dĩ Nam mới
là người đẹp trai nhất trên thế gian này, nhưng đợi đến cô thật gặp được anh, đáy lòng phải thừa nhận diện mạo của anh, đúng là thế gian khó
gặp!
Cho dù về sau, cô mười tám tuổi, bị anh cướp đi trong sạch, đáy
lòng cô vô cùng hận anh, nhưng mà khi người khác nói về việc người nào
dáng dấp xinh đẹp bao nhiêu, trong lòng cô vẫn nhịn không được bình luận một câu, cũng không bằng cô đã từng gặp người đẹp trai như anh.
Tô Chi Niệm bệnh nặng, không có cảm giác cách xa ngàn dặm như ngày thường, cũng có vẻ có thân thiết hơn mấy phần.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình suy nghĩ lung tung bao lâu, trong
lúc bất chợt nghe được tiếng nói mê sảng bên cạnh mình.
Là Tô Chi Niệm đang nói, giọng nói quá nhỏ, cô không nghe rõ anh nói những gì.
Nhưng mà cô lại ý thức được mới vừa rồi mình suy nghĩ những thứ gì, thật sự
là kỳ quái, anh tìm người phụ nữ nào, liên quan gì tới cô? Dù sao cô với ai ở chung một chỗ, cũng sẽ không đi cùng với anh.
Tống Thanh Xuân
dùng sức lắc đầu một cái, vứt bỏ ý tưởng mình vừa nghĩ, sau đó liền quay đầu nhìn về phía bình nước biển đã nhỏ được hơn nửa bình.
Tống Thanh Xuân đi tới đi lui ở bên giường, qua khoảng 20 phút, rốt cuộc đã đến
đáy bình, cô quỳ gối bên giường, theo biện pháp y tá dạy, lấy gối kê tay anh, sau đó cầm bông băng đặt ngay tại trên mu bàn tay của Tô Chi Niệm, dừng lại một lát, chờ máu ngừng, lấy một miếng băng trên tủ đầu giường
dán lên.
Trước khi rời đi Bác sĩ Hạ có nói qua, nếu như ba giờ sáng
còn chưa hạ sốt, thì tiếp tục gọi điện thoại cho ông, cho nên Tống Thanh Xuân vươn tay sờ sờ trán Tô Chi Niệm, còn sốt hơi cao, cô liền chỉnh
giờ báo thức, kéo ghế đẩu, ngồi ở bên giường, chuẩn bị gục xuống bên
cạnh giường, chờ đến khi anh giảm sốt, mới trở về phòng ngủ.
Bởi vì
ngồi không thoải mái, Tống Thanh Xuân vẫn ngủ không được, trong mơ mơ
màng màng nghe Tô Chi Niệm thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó trong
nháy mắt tỉnh táo lại, tiến tới bên lỗ tai anh, cẩn thận phán đoán đôi
câu, mới mơ hồ nghe hiểu anh đang nói Nước, vì vậy liền vội vàng đứng
lên đi đi đến bàn cầm ly nước, sau đó đút cho anh một ít nước.