Không biết cái này có phải là: điều mình lo lắng rồi sẽ đến hay không, trong đầu Đường Noãn vừa nghĩ, Tô Chi Niệm đã mở miệng: Tôi muốn báo cảnh sát…
Hàng mi anh khẽ rung nhẹ, giọng điệu đột ngột tăng cao, lời nói sắc bén vô cùng: … Không phải tố cáo Tống Thanh Xuân mưu sát cô Đường, mà là cô Đường nói xấu Tống Thanh Xuân!
Tô Chi Niệm nói những lời này, giống như sấm xét, vang lên một tiếng ầm ầm, khiến đầu óc mọi người rơi vào trạng thái tê liệt.
Ngay cả Tống Thanh Xuân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Noãn thật lâu, mới kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Chi Niệm.
Cô không thể tin được những lời mình vừa nghe, nhìn thẳng vào mắt anh, rối loạn phức tạp.
Khuôn mặt anh tuấn mỹ, giống như mặt hồ đóng băng, bình tĩnh lạnh lùng, không có cảm xúc gì, đáy mắt nhìn như một tảng băng lạnh lẽo, nhưng giống như ẩn chứa sự tức giận, có sự thô bạo phát ra từ người anh.
Anh ấy có bộ dáng như vậy, là điều khiến cô sợ nhất, nhưng giờ phút này, trong bộ dáng khiến cô sợ hãi ấy, cô thấy được sự yên tâm.
Một loại yên tâm không lí do, dường như chỉ cần có anh, trong lòng cô đều nhẹ nhõm.
Qua một lúc lâu, mới có người khôi phục lại lý trí, dường như đã hiểu được gì đó, mở miệng hỏi: Anh Tô, anh vừa mới nói, là Đường Noãn đổ oan cho Tống Thanh Xuân sao?
Nói như vậy, anh là nhân chứng? Anh vừa mới nói trong tay anh có một đoạn video, có phải là video lúc Đường Noãn rơi xuống nước không?
Không thể không thừa nhận, Tô Chi Niệm nói về video, tuy chỉ là một nửa, nhưng thật sự hiệu quả tốt quá.
Tuy rằng anh không nói video trong điện thoại mình là gì, nhưng tình huống trước mắt mà nói, làm người ta có trực giác chính là video Đường Noãn rơi xuống nước.
Vì thế lại có người nói: Anh Tô, video trong di động của anh, cho mọi người xem một chút đi.
Tô Chi Niệm không trả lời yêu cầu của người đó mà trực tiếp hỏi lại một câu: Các người là cảnh sát sao?
Sau đó bày ra bộ dáng không đồng ý, vươn tay, nhấn nút Gửi ở trên màn hình.
Đường Noãn nhìn đầu ngón tay của Tô Chi Niệm trên màn hình điện thoại, trái tim co rút mãnh liệt.
Tuy rằng anh có thể tố cáo cô nói dối một cách hoàn hảo, nhưng không có nghĩa là, trong điện thoại anh nhất định có video.
Nhưng khi anh nhìn màn hình di động, không do dự cùng chần chừ nào cả, cũng không giống như đang cầm chặt.
Vào năm năm trước, cô đã biết anh thích Tống Thanh Xuân, anh có thể vì Tống Thanh Xuân mà mất trí nổi điên đánh người, vậy sao có thể để Tống Thanh Xuân rơi vào trong nguy hiểm đây?
Nếu trong điện thoại của anh thật sự quay video, khiến có người phải lên tòa, vậy chắc hẳn người đó không phải Tống Thanh Xuân, mà là cô ta...
Đường Noãn càng nghĩ, trong lòng càng thêm trống rỗng, cô nhìn thấy ngón tay Tô Chi Niệm sắp chạm vào màn hình liền lên tiếng: Chờ một chút!
Tô Chi Niệm giống như không nghe thấy lời của Đường Noãn, đầu ngón tay ấn lên màn hình điện thoại.
Điện thoại truyền ra âm thanh tút tút.
Tô Chi Niệm dám gọi điện cho 110, điều này chứng tỏ thật sự anh có quay video lại... Đường Noãn hoàn toàn rối loạn, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, trong khoảng khắc điện thoại Tô Chi Niệm kết nối đường dây, rốt cục cô không khống chế được nữa mà lên tiếng: Tắt điện thoại trước đi!
Tô Chi Niệm lờ đi nâng điện thoại lên bên tai, hờ hững nói một tiếng Alo với micro.