Đường Noãn, ân oán giữa tôi và cô đến bây giờ cũng đã trôi qua sáu năm rồi, mỗi lần gặp mặt đều cấu véo đến từng mạch máu của đối phương, đừng nói cô hận tôi thấu thịt thấu xương, ngay cả bản thân tôi cũng hận không thể nghiền xương cô thành tro, cho nên, Đường Noãn à, cô thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, trừ khi tôi bị đứt gân não mới có thể nghĩ tới muốn quay về những chuyện tốt đẹp như ngày xưa với cô.
Dĩ nhiên, tôi cũng không có kế hoạch dụ dỗ gì, sở dĩ mới vừa rồi tôi hỏi cô như vậy là bởi vì, tôi muốn nói cho cô biết, nếu như cô đánh vào anh Dĩ Nam chỉ đơn giản là vì chán ghét tôi, vậy thì bây giờ tôi chính thức nói cho cô biết, về sau cô không cần lấy anh Dĩ Nam ra để đối phó với tôi nữa. . . . . .
Tống Thanh Xuân, thì ra cô nói nhảm nhiều như vậy, là bởi vì đau lòng cho Tần Dĩ Nam nha, xem ra mục đích của tôi vẫn đạt được. . . . . .
Đột nhiên Đường Noãn chen lời, chỉ là cô ta vừa mới nói đôi câu, đã bị Tống Thanh Xuân lạnh giọng cắt đứt: Đường Noãn, cô câm miệng, trước tiên cô hãy nghe tôi nói hết, tôi đau lòng vì anh Dĩ Nam d/đ/'l/q;d đã trở thành công cụ cho cô lợi dụng , nhưng mà cũng không phải bởi vì đau lòng anh Dĩ Nam mà tôi mới nói nhảm nhiều với cô như vậy, tôi nói nhiều như vậy, là bởi vì. . . . . .
Ngay từ lúc hơn một tuần trước, khi cô xóa bỏ 99 bức bưu phẩm cũng đã hạ quyết tâm, nhưng muốn mở miệng nói ra vào giờ phút này, Tống Thanh Xuân phát hiện, đáy lòng mình vẫn truyền đến cảm giác đau đớn: Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không thích Tần Dĩ Nam nữa.
Nếu như anh Dĩ Nam yêu thích tôi thì anh ấy đã sớm yêu từ lâu rồi, sẽ không để tôi chờ nhiều năm như vậy, khoảng thời gian cô rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng không chịu yêu tôi.
Cho nên, tôi thật lòng buông tay anh Dĩ Nam. . . . . . Tống Thanh Xuân rất muốn khóc, lỗ mũi ê ẩm, đôi mắt đau đau, nhưng cô lại cố gắng cười, cố gắng cười rất rực rỡ, cô yên lặng nhìn Đường Noãn, nói tiếp: Đây là quyết định của tôi từ hơn một tuần trước, từ khoảng khắc đó trở đi, anh Dĩ Nam chỉ là anh trai của tôi.
Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì tới tôi nữa.
Chẳng qua là tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, hi vọng cô hãy đối xử tốt với anh ấy, không nên phụ lòng một người đối tốt với mình trên thế giới này.
Tống Thanh Xuân nói xong, liền nhìn về phía Đường Noãn nhếch nhếch khóe môi, xoay người rời đi.
Tống Thanh Xuân nói cho cô ta biết cái gì?
Nói cho cô ta biết, cô ấy không thích Tần Dĩ Nam rồi hả?
Vậy từ nay về sau, sẽ không còn điểm yếu khiến cho cô đau đớn nữa rồi à?
Nhưng cô ta thì sao? Cô ta phải làm thế nào?
Tống Thanh Xuân khiến cô ta mất đi người cô ta yêu nhất. . . . . . Cô ấy nói buông tay liền buông tay, nhưng cô ta lại không buông được. . . . . . Cô ta vẫn luôn sống trong khổ sở mà!
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cô ta lại bắt đầu nhớ đến người đàn ông như tranh vẽ đó, anh rõ ràng máu lạnh vô tình như vậy, nhưng lại nhiệt tình như lửa với Tống Thanh Xuân.
Cô ta vĩnh viễn cũng không thể quên được, ngày đó cô ta mạo hiểm trốn thoát khỏi tay tên côn đồ, và cô ta đã gặp được anh như một vị cứu tinh, cô ta khóc lóc để cho anh an ủi cô ta, thế nhưng anh lại hung hăng quăng cô ta một bạt tai, ánh mắt hung ác giống như là muốn d.đ/l'q;d giết chết cô ta, anh nói với cô ta, nếu như Tống Thanh Xuân có chuyện gì thì Đường Noãn cô cũng đừng mong sẽ sống sót! Anh còn nói với cô ta, anh vừa nhìn thấy cô đã ghê tởm, bảo cô ta hãy cách xa anh một chút, cách Tống Thanh Xuân xa một chút!
Sau đó, anh đẩy cô ta đang run rẩy lo sợ qua một bên rồi đi đến quán bar, cô ta cũng đi tới đó rồi sao. . . . . . Cô ta trốn trong góc phòng, nhìn chàng trai cô ta thích nhiều năm, đánh nhau vì một cô gái khác!