Editor: May
Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...
Trình Thanh Thông không biết dưới đáy lòng của mình yên lặng lẩm bẩm bao nhiêu lần “Thực xin lỗi”, đến cuối cùng trong miệng cô đều nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm ra tiếng: “Thực xin lỗi...”
...
Vào giây phút đầu ngón tay Trình Thanh Thông chạm vào gò má của mình, Tần Dĩ Nam liền tỉnh lại từ trong mộng.
Đầu ngón tay của cô ngừng ở trên gò má anh, không hề nhúc nhích chút nào.
Cô không có phát ra một chút tiếng vang, anh không có mở to mắt, anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cũng không biết cô đang làm một cái gì.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến lúc Tần Dĩ Nam cho rằng ngón tay mảnh khảnh đặt trên gò má mình chỉ là một cơn ảo giác của mình, bên tai anh truyền tới tiếng nói run rẩy của cô: “Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thật rất xin lỗi, Dĩ Nam...”
Tần Dĩ Nam cảm giác được sợi dây nào đó trong đáy lòng của mình giống như là bị người dùng một cây dao cắt đứt, thân thể đột nhiên run lên theo, sau đó cả người liền nín thở.
Cô lẩm bẩm rất nhiều câu “Thực xin lỗi”, lẩm bẩm đến cuối cùng, giọng nói đều nghẹn ngào lên. Có lẽ là cô sợ tiếng khóc đánh thức anh, luôn đang nhẫn nại, mở miệng nói, lời nói liền gián đoạn, âm lượng rất nhỏ, anh bỏ ra rất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng nghe rõ ràng.
“... Em biết, anh không thích em... Em cũng biết, lúc trước anh đối tốt với em, chỉ là vì trả thù em...”
Giọng nói của cô run rẩy lợi hại, trong giọng nói mang theo một tia bi thương như có như không, Tần Dĩ Nam nghe đến đáy lòng co rút đau lên theo.
“... Em càng biết, thật ra anh chán ghét em... Chỉ là, em không trách anh... Bởi vì, mới bắt đầu là em không đúng... Cũng bởi vì...” Sau khi Trình Thanh Thông nói đến đây, ngữ khí vấp một cái, nức nở nhỏ nhiều tiếng, mới rất nhẹ giọng nói: “... Em thích anh...”
Sở dĩ cô sẽ thích anh, là vì anh từng bước một dụ dỗ, anh đương nhiên biết cô thích anh.
Còn nhớ được lúc trước ở trên sườn núi, anh từng hỏi cô một lần cô thích anh sao? Mới bắt đầu cô hồi đáp cho anh là em không biết.
Về sau là anh uể oải mà lại mất mác nói không biết, vậy chính là không thích? Cô vội vàng nói không, không phải.
Hình như ngoại trừ lần anh và cô nói đến tình cảm đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô nói cô nói đến yêu thích.
Tim Tần Dĩ Nam, không chịu khống chế nhảy điên cuồng lên.
“Em em thích thích anh...” Trình Thanh Thông vì không để cho mình khóc ra tiếng, cố ý nói rất thong thả, có lúc còn hội tận lực lặp lại vài chữ một lần.
Giọng nói của cô đặc biệt ôn nhu, mang theo một loại ai oán và tuyệt vọng nói không nên lời: “... Em là thật sự rất rất rất thích anh...”
Tần Dĩ Nam nhìn giống như là an tĩnh ngủ say, chỉ có một mình anh biết, lúc này đáy lòng anh gần như muốn lăn lộn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt không chịu nổi.
Cuối cùng đầu ngón tay dừng trên gò má anh của cô cũng có động tác, xẹt qua mặt mày anh rất nhẹ rất nhẹ, anh có thể cảm giác được đầu ngón tay cô run đến rất lợi hại.
Tim anh, theo cử động như vậy của cô, bỗng dưng bắt đầu cảm thấy đau sắc bén.
Anh còn chưa tỉnh lại, liền nghe được giọng nói rất nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở của cô nói: “Dĩ Nam... Anh biết không? Thật ra em rất muốn hỏi anh một câu, anh có thể tha thứ cho em không?”
“Nhưng mà...” Anh không khắc chế được mở mắt ra, mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh thấy đáy mắt đầy ý cười của cô có nước mắt bi thương cắt qua: “... Em không dám, bởi vì em sợ...”