Editor: May
Có lẽ khoảng hai mươi phút sau Kim Trạch liền hồi âm cho Trình Thanh Thông, nội dung giống như tin nhắn của Trình Thanh Thông, dứt khoát trực tiếp: “Số chứng minh thư.”
Tuy Trình Thanh Thông không biết Kim Trạch muốn số chứng minh thư làm cái gì, nhưng vẫn gửi qua cho anh mười tám con số.
Lần này Kim Trạch trả lời rất nhanh: “Tôi đặt vé máy bay cho em, chuyến bay buổi trưa ngày mai, bay Thượng Hải, đến sân bay sẽ có người đón em.”
Trình Thanh Thông vừa xem xong dòng tin nhắn này, dòng tin nhắn kế tiếp của Kim Trạch liền xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động: “Chỉ cần em được người tôi phái đi đón được, anh ta sẽ lập tức điện thoại cho tôi, sau khi nhận được điện thoại, tôi liền lập tức phân phó ngân hàng chuyển tiền cho Tần Dĩ Nam.”
Nhà Kim Trạch, đúng thật là ở Thượng Hải.
Trình Thanh Thông nhìn màn hình điện thoại di động chăm chú một lúc lâu mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Kim Trạch không trả lời lại cho cô, Trình Thanh Thông vừa định xóa sạch ghi chép tin nhắn, điện thoại di động liền chấn động một cái, là tin nhắn của Kim Trạch: “Tối ngày mai tôi bay đến nước Pháp, một tuần sau trở về Thương Hải, trong thời gian một tuần này, chỉ cần em không rời khỏi Thượng Hải, tùy em làm cái gì, ngày mai người đón em sẽ cho em một tấm thẻ, tiền bên trong tùy tiện xài. Ngoài ra, tôi sẽ dàn xếp cho em một chỗ ở tại Thượng Hải, buổi tối một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt.”
Buổi tối một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt... Chuẩn bị cho tốt... Bốn chữ kia rốt cuộc đại biểu cái gì, Trình Thanh Thông không phải không biết, sắc mặt cô chợt tái nhợt, điện thoại di động trong tay trượt nặng từ đầu ngón tay đến trên giường.
Đầu óc cô trống không rất lâu, mới nhặt điện thoại di động lên, trả lời cho Kim Trạch một chữ “Ừ”, sau đó liền xóa bỏ tin nhắn.
-
Chuyến bay mẹ Trình vào sáng sớm, năm giờ sáng liền phải xuất phát, ăn cơm tối không bao lâu liền nhập mộng.
Tần Dĩ Nam còn chưa có trở lại, hai ngày nay cô thiếu giấc ngủ nghiêm trọng, nhưng lại không có chút xíu buồn ngủ, ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, mở ti vi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng đêm tối om ngoài cửa sổ.
Vào khoảng chín giờ, điện thoại di động của Trình Thanh Thông vang lên, là một tin nhắn, Kim Trạch gửi tới, chụp là chỗ ký tên một phần hợp động, phía trên là tên của Tần Dĩ Nam và Kim Trạch, ở song song cùng một chỗ.
Ngoại trừ bức ảnh này, Kim Trạch không gửi tới một chữ, nhưng Trình Thanh Thông lại hiểu ý tứ của anh.
Anh này là đang nói với cô, anh làm xong giao hẹn của bọn họ, nhắc nhở cô nhớ ước hẹn của cô.
Một giây trước Trình Thanh Thông vừa xóa sạch tin nhắn, sau một giây cửa phòng khách liền truyền tới tiếng vang nhập mật mã vào.
Trình Thanh Thông để điện thoại di động xuống, đứng lên từ trên ghế sofa, còn chưa đi hai bước, cửa liền bị đẩy ra, Tần Dĩ Nam đi vào.
Bước chân của anh thoạt nhìn có chút không ổn định, đứng ở chỗ cửa nhà, vịn tủ giày, lung la lung lay kéo giày.
Trình Thanh Thông nhăn mày một chút, rất nhanh liền phản ứng kịp Tần Dĩ Nam đây là uống rượu, cô bước nhanh đi đến trước mặt anh, cúi người xuống, giúp anh cởi bỏ dây giày, sau đó lấy dép lê từ trong tủ giày ra, bày biện ở trước mặt anh.
Trình Thanh Thông ngồi xổm rất lâu, thấy Tần Dĩ Nam vẫn không có động tĩnh, có chút buồn bực ngẩng đầu lên một chút, nhìn thấy người đàn ông cúi đầu, đang bình tĩnh nhìn mình chăm chú.
Tuy rằng toàn thân anh đều là mùi rượu, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng, bên trong sáng rỡ ôn nhuận thân thiện, Trình Thanh Thông nhìn đến tim đột nhiên liền nhảy sót nửa nhịp.
Anh và cô nhìn nhau rất lâu, anh mới thu tầm mắt, cởi giày ra, đổi dép lê.
Theo cử động của anh, cô cũng tỉnh táo lại theo, đứng dậy từ dưới đất, đi theo phía sau lưng hơi không ổn định của anh, đi vào trong phòng ngủ chính.