Editor: May
Tần Dĩ Nam tắm một trận trong phòng tắm ở phòng khách, thay quần áo sạch sẽ, sau khi đi ra, đứng ở trong phòng khách nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính khép kín một lát, xoay người vào phòng sách, lấy tư liệuđã chỉnh sửa tốt vào tối hôm qua, rời khỏi nhà.
-
Trình Thanh Thông ngủ không bao lâu, liền tỉnh lại.
Sáng mai mẹ Trình lên máy bay, chơi liên tục nhiều ngày như vậy, mẹ Trình cũng mệt mỏi, hôm nay cũng không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà hưởng thụ một ngày thích ý với Trình Thanh Thông.
Ban đầu Trình Thanh Thông còn có thể ra vẻ thành người không có việc gì tán gẫu với mẹ, xem ti vi.
Chờ đến qua buổi trưa, cách sáu giờ rưỡi chạng vạng càng ngày càng gần, Trình Thanh Thông trở nên càng lúc càng nóng nảy.
Mẹ Trình phát hiện sự khác thường của cô, nhịn không được hỏi cô làm sao?
Trình Thanh Thông lắc đầu, biểu thị không có việc gì, nói là tối hôm qua giúp Tần Dĩ Nam xử lý văn kiện hơi muộn, ngủ không đủ nên nhức đầu.
Mẹ Trình tin là thật, thúc giục Trình Thanh Thông về phòng ngủ một lát.
Trong lòng Trình Thanh Thông che giấu tâm sự, sợ lộ ra sơ hở ở trước mặt mẹ, dứt khoát liền thuận theo lời mẹ, về phòng ngủ trưa.
Nói là ngủ trưa, Trình Thanh Thông nhắm mắt lại, trong đầu óc lại luôn đang vùng vẫy quyết định của mình.
Cô chưa từng nghĩ đến, cuộc đời này của cô, lại sẽ gặp phải hai lần lựa chọn tương tự.
Lần đầu tiên, cô là vì đại BOSS, thừa dịp lúc Tần Dĩ Nam say rượu, trèo lên giường của anh.
Lần này, cô là vì Tần Dĩ Nam...
Thật ra Trình Thanh Thông biết, lúc mình đi tìm Kim Trạch lần nữa, liền đã nghĩ xong kết cục của mình.
Cô từng nghĩa vô phản cố yêu đại BOSS bao nhiêu, bây giờ cô liền nghĩa vô phản cố yêu Tần Dĩ Nam bấy nhiêu... Hoặc là nói, càng yêu hơn.
Loại tình yêu này, không giống với tình cảm cô đối với đại BOSS vào lúc trước, cô thích đại BOSS, nhưng không nghĩ muốn ở cùng một chỗ với đại BOSS, cô hy vọng đại BOSS có thể hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải cô cho cũng không sao cả.
Nhưng Tần Dĩ Nam không giống nhau, cô thích Tần Dĩ Nam, nhưng cô càng muốn ở cùng một chỗ với Tần Dĩ Nam, cô cũng muốn Tần Dĩ Nam hạnh phúc, nhưng cô càng hy vọng hạnh phúc của Tần Dĩ Nam là cô cho.
Dù lúc trước anh bởi vì cô lừa dối, hung hăng đánh trả cô, không cần cô, nhưng đáy lòng cô vẫn là tồn tại ảo tưởng, ảo tưởng một ngày nào đó, anh có thể tha thứ cho cô. Ảo tưởng có một ngày, cô còn có thể ở cùng với anh.
Có loại tình yêu, là yêu ngưỡng mộ, nhưng có loại tình yêu, là muốn yêu cả đời.
Cô từng vì phần tình yêu ngưỡng mộ kia, cam nguyện hy sinh nhiều như vậy, bây giờ đây, cô vì phần tình yêu muốn qua cả đời này, sao lại luyến tiếc hy sinh như vậy?
Có nước mắt từ đáy mắt Trình Thanh Thông, chậm rãi chảy xuôi xuống.
Cô rất khổ sở, cô khổ sở không phải bởi vì cả đời của mình liền bị hủy như vậy, cô khổ sở là vì từ nay về sau ảo tưởng Tần Dĩ Nam có thể tha thứ cho cô, ảo tưởng Tần Dĩ Nam có thể ở cùng một chỗ với cô, sẽ không thể thực hiện nữa.
Ảo tưởng của cô, chỉ có thể là ảo tưởng.
Trình Thanh Thông hung hăng cắn chặt góc chăn, mới dám để cho chính mình càn rỡ khóc lên.
Cô sợ mẹ Trình nghe được tiếng khóc, khóc rất kiềm nén, khóc đến toàn thân đều cuộn tròn ở trên giường, khóc đến cuối cùng thật sự không còn khí lực, cô mới xoa xoa gò má lung tung, ngồi dậy, sau đó liền lấy điện thoại di động, nhấn tên Kim Trạch, nhanh chóng đánh một hàng chữ ở phía trên, không có chút xíu do dự và dừng lại liền gửi đi.
Phản ứng của cô rất quyết tuyệt, giống như tất cả tâm cô bằng lòng hy sinh vì Tần Dĩ Nam cũng rất quyết tuyệt.
Nội dung cô gửi cho Kim Trạch là: “Điều kiện của anh, tôi đáp ứng.”