Nói Yêu Em 7 Lần

Chương 35




- Dạ. Chuyện là thế này ạ - Nhỏ hắn giọng bắt đầu kể - Có một chàng rể vừa cưới một cô dâu, lúc yêu nhau, anh luôn nghĩ cô hoàn hảo, mỗi khi đến nhà cô, anh nghe mẹ cô khen cô hết lời và cô rất xinh đẹp. Và anh nghĩ, mình đã tìm được một cô vợ hoàn hảo cho nửa đời còn lại. Nhưng ở với nhau được ít lâu thì anh phát hiện ra không phải như thế. Đầu tiên, anh phát hiện vợ mình không biết nấu cơm, giặt đồ, rửa chén, tối ngày chỉ lo sửa soạn…..anh bèn phàn nàn với mẹ vợ.

- Mẹ vợ liền mĩm cười nói:” Con gái mẹ không nấu cơm, giặt đồ, rửa chén vì nghĩ cho con đấy.

Chàng rể ngạc nhiên vô cùng, vợ mình không chịu làm gì cả vì nghĩ ình, có chuyện như thế sao? Anh liền hỏi mẹ vợ lí do.

Mẹ vợ liềm đáp:”Con nghĩ xem, một người đàn ông có thành đạt hay không phải nhìn vào nhà anh ấy đang ở, có xe hơi, có nhà lầu, có người giúp việc nấu cơm giặt đồ rửa chén hay không? Nhà lầu con đã có rồi, xe hơi cũng đã có rồi, nhưng người giúp việc lại không có. Nếu vợ con làm như thế, hóa ra nhà con chẳng có người giúp việc. Mà không có người giúp việc, cho thấy con chẳng phải là người đàn ông thành đạt giỏi giang gì. Người ta sẽ khinh rẻ xem thường con, cho nên vợ con làm thế là vì muốn giúp con, lo nghĩ cho con mà thôi, để con không bị người ta xem thường nữa. Còn nữa, vợ con sửa soạn làm đẹp để cho con có thể hạnh diện với người, không làm việc để giữ bàn tay luôn mếm mại, để mỗi khi con nắm đều cảm giác có sự thích thú”

Anh ta ngơ ngẩng hỏi:” Chẳng phải vợ là phải như thế sao?”

Bà mẹ liền đáp:”Vợ ngày xưa khác vợ thời nay, thời nay vợ phải làm những thứ đó thì vợ chẳng khác người giúp việc cả. Mẹ gả con gái mẹ cho con để làm vợ chứ không phải để làm osin. Trừ khi nào đến việc đẻ mà con gái mẹ vẫn không biết, con hãy sang phàn nàn với mẹ. Còn giờ thì mau mướn người giúp việc ngay”

Anh chàng rể suy ngẫm thấy mẹ vợ nói cũng đúng. Anh đi ăn tiệc thấy vợ của nhiều người làm cao đều xinh đẹp, tay chân mềm mại, nhà ai cũng có người giúp việc. Cho nên quyết chí nghe lời mẹ vợ, về mướn ngay người giúp việc. Quả nhiên cuộc sống anh ta tốt hơn hẳn trước đây, thăng chức đều đều.

Tuấn Anh nghe xong thì không khỏi bật cười. Mẹ nhỏ liềm lườm nhỏ một cái hỏi mĩa mai rằng:

- Thế con là cô gái thời đại nào? Chắc không phải là cô gái của thời đại tương lai đâu nhỉ, hai cái kia càng không cần nói. Cô gái kia ít nhất cũng xinh đẹp. Chứ chẳng ai vừa nhai vừa nói như con, thật là mất nết.

Tuấn Anh mím môi cười khúc khích khiến Tùng Linh tức anh ách, nhưng nhỏ cố mè nheo bảo:

- Chẳng phải mọi người thường bảo con xinh đẹp giống mẹ hay sao? Phải không ba?

- Ờ…phải – Ba nhỏ đang nhai đành gật đầu.

- Sao mẹ chẳng thấy mình đẹp nhỉ? – mẹ nhỏ chợt lên tiếng.

Tùng Linh suýt mắc ghẹn vì miếng bánh mì mắc trong cổ họng, đúng là khóc không ra tiếng. Chẳng lẽ nhỏ phải khen mẹ nhỏ là người thật thà nhất thế gian hay sao. Đến cả chiêu mà người phụ nào cũng thích là “ Được khen đẹp” mà mẹ nhỏ cũng không nhận, đúng thật là.

Tùng linh không còn gì để nói nữa, nhỏ nghẹn ngào tiếp tục ăn bánh mì của mình. Vốn nhỏ chỉ muốn nói mẹ nhỏ nên giống người mẹ kia, khen con gái mình một tí để con gái có được tấm chồng tốt, sung sướng về sau, nào ngờ.....haiz

- Tuấn Anh, cô nghe nói con học rất giỏi đúng không?

- Dạ, cũng tàm tạm thôi cô – Tuấn Anh khiêm tốn đáp.

Tùng linh bĩu môi không tin, nếu hắn ta học tàm tạm làm gì mà mấy đứa con gái phát cuồng lên như thế.

- À, cô có chuyện này muốn nhờ con giúp – Mẹ nhỏ nhìn Tuấn Anh vẻ mặt đầy lưỡng lự.

- Cố có chuyện gì cứ nói với con đi ạ, nếu giúp được, con sẽ giúp – Tuấn Anh thấy vậy bèn nói.

- À, là vầy, cô định nhờ con phụ đạo cho bé Linh dùm cô – Mẹ nhỏ lập tức vui vẻ nói.

Tùng linh đang uống ly sữa tươi liền lập tức phun ra, ho sặc sụa, Tuấn Anh cũng ho khan vài cái.

Sau đó cả hai cùng nhìn mẹ Tùng Linh kêu:

- Cái gì?

Sau đó liền quay mặt nhìn nhau, gương mặt cực kì không thể tin được.