Nơi Xa Nhất Mà Em Từng Đi Đó Là Đường Đến Trái Tim Anh!

Chương 2




Tại một căn biệt thự xa hoa ở thủ đô paris xinh đẹp.

Đúng 5h30 sáng căn biệt thự, tại phòng một căn phòng rèm cửa được tự động kéo để lộ ra một khung cảnh nước Pháp xinh đẹp thông qua lớp kính trong suốt. Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua qua lớp kính chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đang nằm trên giường! Khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú một cái, một đôi mắt xanh biếc như mặt hồ tĩnh lặng hé mở.

Đó chính là nó, sở hữu một than hình chuẩn siêu mẫu 90-60-90, cao 1m73, lan da trắng mịn tự nhiên. Nó bước đến bên ban công ngắm nhìn thành phố buổi sáng một lúc rồi đi vscn. Lúc sau cô bước ra với bộ đồ thể thao bó sát làm tôn lên vóc dáng của nó nhưng do làm từ một loại vải giãn đặc biệt nên không kém phần thoải mái. Tùy tiện vắt thêm một cái khăn qua cổ, nhìn nó bây giờ khuyến rũ đến chết người nhưng lại không làm mất đi phong thái thanh cao, nhã nhặn của một cô gái trẻ.

Bước ra khỏi cửa, nó định sẽ chạy một vòng quanh công viên rồi về. Bỗng, cửa phòng đối diện bật mở:

- Cạch! ~ Một người con trai với đôi mắt nâu lạnh, body chuẩn, cao 1m86 bước ra.

Nói thế nào nhỉ, tạo hóa có phải quá thiên vị không

Khi tạo ra hai con người quá hoàn hảo chăng, một người thì đẹp trai đến nỗi người ta không thể rời mắt anh dù chỉ một giây mặc dù xung quanh người anh tỏa ra hàn khí cực nộ, còn cô thì lại như một tia nắng tỏa sáng nhưng không mang lại cho người ta cảm giác chói chang mà lại là cảm giác ấm áp, một nét đẹp của sự chín chắn, cùng thanh lịch . Cứ như thể hai người họ sinh ra là để giành cho nhau.

Nhìn người con trai đẹp như soái ca ngôn tình trước mắt mình, nó phải chết đứng 5s mới có thể hoàn hồn. Cất giọng oanh vàng chào hỏi:

_ Chào anh! Vậy anh chính là vị hàng xóm duy nhất của tôi hả! ~ Đưa tay ra trước!

( Mẫn giải thích xíu nha: lý do tại sao nó lại nói vậy đó là vì cả hai đều ở tầng cao nhất của tòa cao ốc này, đặc biệt ở đây chỉ có hai phòng à không hai căn nhà mới đúng, hai căn nhà ở đây chính là hai căn nhà có giá mắc nhất tại đây và cả thành phố. Nội thất bên trong đều được hiện đại hóa và được trang bị từ những vật dụng nhỏ nhất đều có giá cả trăm nghìn đô, à cửa ở đây đều là cửa mã hóa cả nhé .)

_ Chào – đáp lại cô chỉ là tiếng chào lạnh lùng và cái quay lưng bước đi.

Thật ra từ trước đến giờ hắn rất ít chào người lạ, kể cả đối tác cũng vậy, số lần đếm trên ngón tay đang còn được nhưng chẳng hiểu sao có cái gì đó thôi thúc khiến hắn trả lời nó. Để tránh cái cảm xúc lạ đó nên hắn đã vội bước đi, còn người nào đó không biết lại tưởng người ta khinh mình vì vậy tức lắm.

Chẳng rảnh thời gian để nghĩ nhiều, nó liền quên đi và tiếp tục công việc TD buổi sáng của mình. Chạy được một lúc nó nghĩ cũng khá mệt rồi liền ghé vào một tiệm capuchino mà nó cho là ngon nhất ở thành phố này. Nó là một tín đồ của thức uống này, nó thích vị đắng đắng dễ chịu, cái hương vị ấy khiến nó như tỉnh táo và tràn đầy năng lượng cho một ngày dài.

Bước vào quán, nó gọi một cốc capuchino và ra bàn ngồi đợi. Nhìn đường phố tấp nập người qua lớp cửa kính trong suốt, nó thấy lòng mình như trống vắng, nó nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ anh hai yêu dấu và cả con bạn Vương Tử hâm hâm của nó nữa chứ. Cô lúc nào cũng vậy, bên ngoài thì mạnh mẽ vậy thôi chứ khi ở cạnh nó đến muỗi cắn cũng khóc rồi đòi nó dỗ. Đang suy nghĩ mông lung thì nó chuyển tầm mắt và bỗng nó nhìn thấy hắn.

“ Đó không phải là tên hàng xóm của mình sao, nhìn hawsb giờ thật khác không còn dáng vẻ lạnh lùng, bất cần đời mà đó là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành thực thụ. Hắn ngồi đó ung dung đọc báo và nhâm nhi chậm rãi ly cauchino nóng hổi giống nó. Khoan CAPUCHINO, chẳng lẽ hắn cũng thích capuchino.” Suy nghĩ của nó.

Bỗng nhiên nó nhớ tới lời của một người bạn là chuyên viên pha chế capuchino của nó:

_ Nếu có một người con trai và một người con gái cùng thích uống một loại capuchino thì sau đó họ sẽ trở thành một cặp.

“ Chắc chỉ là trùng hợp thôi mà chỉ là do mình nghĩ lung tung thôi ” suy nghĩ của nó. Sau đó người nhân viên mang Capuchino đến, nó liền nhận lấy và thanh toán tiền, sau đó liền rời đi luôn.

Sau khi nó đi, một nhân viên phục vụ đến bàn hắn:

_ Thưa cậu phàm, có cần thêm đường như những lần trước không!

_...Gật đầu! ~ thật ra hắn chính là khách quen ở đây, vào mỗi ngày đúng 6h sáng hắn sẽ tới và gọi cho mình một cốc Capuchino.

_ (rút tờ tiền 10 đô) Không cần thối! ~ liền rời đi