Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Chương 49




Cho dù như vậy… Dù đã biết nhưng sao lại có thể như vậy… Các ngón tay giữ tay lái của NetEase trắng bệch, gương mặt đã trở lại vẻ trầm mặc ban đầu. Dù anh có ý muốn giúp nhưng sao lại có thể như vậy, bây giờ tôi lại bị mọi người phỉ nhổ, có ai chịu hỏi thử tâm trạng của tôi như thế nào đâu!

Ha… NetEase cười nhạt. Nếu thực sự giống như lời Google, có khi sẽ bị mắng thảm hại hơn nữa đi nhỉ! Chẳng hạn như “Anh còn không biết xấu hổ để cho người khác quan tâm anh” các loại…

Gió bấc thổi phần phật trên con đường không có bao nhiêu xe cộ, NetEase chỉnh âm lượng đài to nhất, trong radio là bài Saving Me của Nickelback, NetEase dở khóc dở cười chờ đèn đỏ: Này, không cần phải hợp với tình hình đến thế chứ!

.

.

“Thưa Sếp, đây là bản báo cáo khảo sát mới nhất.”

“Cứ đặt ở đây là được.”

Mấy ngày nay nội bộ công ty Baidu thay đổi liên tiếp. Trong quá trình tìm kiếm xuất hiện một tin tức giả khiến ấn tượng của Baidu trong lòng dân mạng giảm xuống rất nhiều. Tuy mười mấy ngày nay đã liên tục xử lý, Baidu nhưng vẫn cảm thấy vấn đề chồng chất, không thể nào gạt bỏ cảm giác áp lực đi được.

Cứ kết thúc… như vậy sao? Ngẩng đầu đặt tay lên mắt, Baidu vô cùng uể oải, chẳng muốn làm bất cứ điều gì, thầm mong được nghỉ ngơi thật tốt một chút. Thế nhưng đại não căn như dây đàn dương cầm, mỗi lần nhắm mắt lại vang lên tiếng phím gỗ, âm thanh này đã làm cậu mất ngủ bốn năm ngày nay.

Mệt mỏi quá đi mất… Cầm cự không nổi nữa rồi, chẳng có ý tưởng nào trong đầu cả, ánh sáng chói loà nổ lốp bốp rồi nhanh chóng lấn át toàn bộ tư duy.

Có tiếng gõ cửa.

“Thưa Sếp, có ngài Google gọi điện thoại đến mời Sếp ăn tối ạ.”

Baidu kinh ngạc. Dường như đã lâu lắm rồi không liên lạc với những người khác—— nói đúng ra là, bọn họ cũng không liên lạc với mình. Lại nói, hầu như ai cũng có chuyện phiền lòng của riêng mỗi người. Baidu đang tiêu hoá hai từ “Google”, hai mắt nhìn thẳng tăm tắp về phía trợ lý báo tin, bác trợ lý nhìn cậu rồi lùi ra ngoài cửa một bước. “S…Sếp, có cần từ chối hay không…”

“Không cần.”

Baidu nói xong liền sửng sốt, cứ như câu nói “Không cần” kia không phải là từ miệng mình nói ra vậy. Có điều bác trợ lý đã cấp tốc rời khỏi hiện trường và hẹn thời gian địa điểm với Google, khiến cho Baidu bất đắc dĩ đến cực điểm. Sao vậy nè, trả lời lưu loát đến như thế sao, lẽ nào… mình thực sự muốn gặp hắn?

“Không nghĩ cậu có thể đến đây được đấy.”

Nhà hàng Tây. Baidu nhìn trai lẫn gái đang nhỏ giọng nói chuyện, tâm tình thả lỏng không ít. Nhưng dưới sự đàn áp của tiềm thức, cậu nhà vẫn giả vờ lãnh đạm: “Ờ.”

Google thì ngược lại, thảo luận một ít tin tức thú vị phát sinh gần đây, hoàn toàn không hỏi về nguy cơ suy giảm tín nhiệm trên Baidu dạo này. Baidu trả lời câu có câu không. Thế nhưng dù cậu cố tiếp tục làm mặt lạnh, trong lòng cậu cũng đã quá rõ: sau khi nói chuyện phiếm với Google như vậy thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Nét mặt căng cứng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, đến cuối cùng, Baidu đã nhoẻn miệng như sắp cười.

Bất quá ba chữ ‘sĩ diện ảo’ này rất mạnh. Baidu đem hết toàn lực kéo khoé miệng về một đường thẳng, làm ra vẻ lạnh lùng: “Đúng rồi, bên NetEase như thế nào rồi?”

“Cũng không tồi.” Google thờ ơ nâng ly rượu, “Sắp giải quyết xong rồi.”

“Vậy hiện tại… là kết cục cuối cùng đó hả?” Baidu hơi giật mình, khoan nói về NetEase, Sina rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, không lẽ cứ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng hạnh phúc cho người như thế à?

Google nhún vai: “Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta nhúng tay vào là không tốt đâu, đúng không?”

“Ngược lại… cũng thế…”

Google nhìn kiểu muốn nói lại thôi của Baidu mà không khỏi buồn cười. Thật tình… như không lại giả bộ lãnh khốc, bé cưng này căn bản không biết lãnh khốc là gì mà. Tuy cố ý đè thấp giọng điệu rồi giấu hết tất cả biểu cảm trên mặt, thế nhưng cách thức nói chuyện với cả dùng từ đặt câu còn phải sửa lại nhiều lắm, chỉ cần mở miệng là biết ngay tính cách thực của ẻm rồi.

“Cơ mà… mới đầu còn tưởng Tianya với NetEase còn đánh qua đánh lại một hồi, nhưng tôi đã nghĩ sai rồi.” Google tiếp tục.

“Ôi chao?” Baidu khó hiểu.

“Tự nhiên chạy đi du lịch, thằng này chắc bị não rồi…” Google cười nói, nhìn vẻ mặt mê man của Baidu, giả vờ kinh ngạc: “Ủa? Cậu không biết chuyện của Tianya ư?”

“Tôi không biết…” Baidu ngơ ngác lắc đầu.

“Chuyện là như này…”

“Hic!” Hai người rời khỏi nhà hàng Tây, run rẩy vài cái vì cơn gió bấc lạnh buốt thổi trúng. Vì chỗ này rất gần nhà Baidu nên Google nằng nặc đòi tiễn em nó về nhà.

“Mùa đông ở đây… vẫn lạnh như thế này à?” Google vừa đi vừa hoạt động tứ chi. Trời ạ, mới ở bên ngoài được có vài phút thôi mà toàn thân như bị đóng băng vậy, tay chân co duỗi khó khăn cực kì.

“Đúng vậy… Nhưng chỉ cần làm quen là được. Anh không sao chứ?” Baidu chợt nhận ra Google không chịu nổi cái lạnh này, vội vã quay đầu đi: “Có cần tôi cho mượn khăn quàng cổ không?”

“Cậu cứ dùng đi…” Google lắc lắc đôi tay trong túi áo —— thật không muốn vươn ra tí nào, lạnh muốn chết. “Cậu nói làm quen là được, tôi đang làm quen đây.”

Nghe thế, Baidu cuối cùng nhịn không được cười rộ lên. Cái tên này… Lạnh đến mức nói chuyện không dám há miệng làm giọng nói bị ong ong mà còn ráng cãi bướng. Cậu tháo khăn quàng cổ xuống rồi quấn lên cho Google: “Dẹp anh đi, vừa nhìn là biết sắp chết cóng đến nơi rồi đây này…”

Google giữ lấy đôi tay đang định quàng khăn cho mình của Baidu: “Vậy còn cậu?”

“Tôi… gì cơ?” Baidu phản ứng, thấy đôi mắt thâm thuý của Google, ánh mắt cậu bắt đầu mất tự nhiên.

“Tôi lạnh cóng thì cùng lắm là cảm mạo mà thôi. Baidu, còn cậu?”

Baidu cắn cắn môi, quyết tâm kiên trì. “Tôi thì sao?”

Có lẽ do cái cắn môi của Baidu, có lẽ do thời gian chờ đợi thực sự quá dài, hoặc có lẽ đơn giản chỉ do đầu óc bị đông lạnh đến rạn não —— Google xoay đầu Baidu lại, nhìn cậu thật sâu, sau đó cúi đầu ——

“Vẻ mặt này không thích hợp với em, hiểu không…”

==============

Cá: Nhóm Nikelback còn có bài “When we stand together”, giai điệu và lời hay lắm, mọi người nghe thử đi nhé :3

Cuối cùng thì chúng nó cũng hôn nhau *chấm nước mắt*