Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 2




Tin vào bản năng của con ngựa hơn mình, Mason cưỡi ngựa lên đỉnh đồi rồi bắt đầu đi xuống thung lũng bên dưới. Anh đã cố tình chọn một con ngựa thảo nguyên, vài tháng trước đây nó vẫn là ngựa hoang. Anh thích một con ngựa trông dữ tợn, có thể nghe thấy mọi âm thanh, thị giác và thính giác tốt hơn con người. Tầm nhìn bị những thân cây san sát, đồi núi và đá che khuất. Anh có thể nhìn ra dấu tích đường mòn xe ngựa hẹp giữa đá và cây.

Khi Mason mua trang trại MM, anh không biết nó nằm trong phạm vi đường Outlaw cho tới khi đến Denver. Cuộc gặp gỡ tình cờ ở London đã dẫn tới việc anh mua một trang trại mà chẳng biết gì về nó.

Mason rời Colorado để chiến đấu trong Quân đội Liên bang dưới sự chỉ huy của tướng Grant, được thăng chức đại úy vì chiến công ở Missionary Ridge. Khi chiến tranh kết thúc, tướng Grant thuyết phục anh tiếp tục phục vụ quân đội. Anh được tự chọn bất cứ nhiệm vụ nào mà anh thích - từ vị trí tùy viên quân sự ở Đại sứ quán Mỹ tại Paris cho tới việc chiến đấu với thổ dân Apache ở Arizona và New Mexico. Mason đã từ chối. Anh không biết mình có thể làm gì ở Paris và muốn đặt chiến tranh lẫn giết chóc sau lưng mãi mãi. Vì ân nghĩa với tướng Grant, anh đã nhận nhiệm vụ cuối cùng. Mason tìm và giao cho chính phủ Anh một tên cướp biển, gã người Anh này đã tích lũy được một gia sản khổng lồ nhờ săn tàu Anh và hiện đang sống xa hoa ở Mỹ. Tướng Grant đã cam đoan với anh rằng nhiệm vụ này rất có lợi. Nước Anh sẵn lòng trả hậu.

Anh mất hai năm để hoàn thành nhiệm vụ. Khi tiền thưởng đã nằm an toàn trong một nhà băng ở London, Mason đi tham quan vài nơi trước khi về nhà. Trong một sòng bạc hạng sang, anh tình cờ nghe một người đàn ông bảnh bao đặt cược trang trại MM ở thung lũng Shady thuộc lãnh thổ Wyoming, nước Mỹ. Cái tên MM - những chữ cái đầu của tên anh - khiến Mason chú ý. Những con bạc trong bàn nghĩ lời đặt cược là đùa và gã người Anh bị ép rời bàn.

Tò mò về trang trại và lý do một người Anh sở hữu nó, Mason đã mời Robert McKenna ăn tối. Sau hai ngày và vài chuyến đến văn phòng luật sư của McKenna, Mason đã có chứng thư của trang trại trong túi và chỉ còn rất ít tiền trong tài khoản ngân hàng.

Anh phải thừa nhận việc mua một trang trại chưa từng trông thấy chẳng bình thường chút nào. Tất cả những gì anh biết là trang trại có một ngôi nhà gỗ vững chãi, được trang hoàng bằng nhiều món đồ mà mẹ McKenna mang từ Anh sang, một nhà tập thể cho nhân công, các bãi nuôi gia súc, các nhà phụ và một con suối lớn. Có ít nhất năm ngàn đầu gia súc ở trang trại, đến thời điểm này chắc phải nhiều hơn rồi. Robert McKenna giải thích cái giá bán thấp đến kỳ cục là bởi gã ghét nước Mỹ, không bao giờ gã sống ở trang trại thừa kế từ cha mình, và khó tìm người quản lý tin cậy giúp gã. Chỉ đến phút cuối gã mới nói với Mason về cô em gái cùng cha khác mẹ sống ở đó.

“Anh sẽ không gặp rắc rối gì với nó đâu. Tôi sẽ gửi thư bảo nó biến đi.” Cái nhìn căm ghét trên khuôn mặt Robert McKenna làm Mason khựng lại.

Mason chẳng nhớ những vấn đề về Victoria McKenna khi anh quay về nhà ở phía Nam Colorado. Bố, mẹ, một em trai và một em gái của anh đã chết; hai em gái và Doonie buộc phải làm việc để kiếm miếng ăn; cặp sinh đôi cố giữ nhà cửa khỏi tan hoang sau khi nước lũ và bão tố tàn phá tất cả.

Mason nghiến răng. Cả ngàn câu hỏi chưa có lời đáp lơ lửng trong đầu anh. Victoria chẳng phải là người thô lỗ như lời gã anh trai. Và thực tế cô ta có thể điềm nhiên đi lại trên vùng đất vô luật này lại là một điều khác phải cân nhắc. Mason không để bất cứ ý nghĩ nào về khả năng cô ta có quyền sở hữu len vào tâm trí. Vị luật sư ở London đã cam đoan với anh rằng Robert McKenna là chủ nhân hợp pháp. Nhưng anh phải làm gì với cô ta đây?

Đôi tai con ngựa bắt đầu giật giật, Mason kéo cương. Một chú hươu lao ra từ bụi cây phía trước và phóng tới lùm cây rậm rạp. Khẽ cười, anh buông lỏng dây cương và con ngựa tiếp tục đi dọc theo đường mòn. Họ đột ngột ra khỏi rừng cây và thung lũng nằm trước mặt Mason. Anh thúc ngựa tới trước để có thể nhìn toàn cảnh, và thấy trang trại dựa vào chân núi hiểm trở ở đầu kia đồng cỏ. Đứng từ đây anh có thể quan sát vùng đất trải dài phía xa. Anh lấy ống nhòm từ chiếc túi đeo bên yên.

Mason phấn khỏi trước những gì mắt thấy. Trang trại nằm giữa một rừng sung dâu rộng lớn. Gian nhà chính, nằm trên gò đất nhỏ, là một cấu trúc bằng gỗ lớn với mái nghiêng thấp được mở rộng che cả hiên trước và sau. Vài ống khói xây bằng đá cuội nhô lên từ mỗi phía trên mái. Một khoảng nhỏ trước nhà được quấn bằng rào song ngang, hoa cùng cây bụi nở rộ trên khoảnh đất gọn gàng. Nhà tập thể được xây ở một góc tòa nhà, xa hơn nữa là chuồng gia súc và nhiều nhà phụ bao xung quanh trong một mạng lưới rào cọc. Chỉ nhìn qua là Mason biết trang trại được quản lý tốt. Nhiều người tụ tập gần nhà tập thể, một người cưỡi ngựa đang tiến đến trang trại từ phía đối diện.

Mason hạ ống nhòm xuống. Trang trại được điều hành tốt, rõ ràng là trung thành với Victoria McKenna. Mason hơi lo. Lẽ ra nên để các em gái và Doonie ở thành phố trong khi anh và hai em sinh đôi kiểm tra vùng đất trước. Quá muộn rồi. Anh phải hy vọng Victoria McKenna sẽ đồng ý giải quyết bất đồng về quyền sở hữu thông qua pháp luật. Mason cất ống nhòm vào túi. Sự băn khoăn đeo bám lấy anh. Đây không phải là trang trại bị bỏ bê, đìu hiu mà anh đã tin.

Mason ngồi trên ngựa nhìn cỗ xe tiến lại, mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Nellie. Con bé mệt. Nellie là người đã bám lấy cửa và khóc khi anh nhập ngũ, và rơi nước mắt khi anh quay về chứng kiến nó móc đăng ten cho mụ Widder Leggett từ sáng sớm đến tối mịt để kiếm chút đồ ăn và được ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu cứng ngắc lạnh lẽo. Dora dựa người vào Nellie, nói luôn mồm. Victoria McKenna ngồi trên ghế, vai thõng xuống - cho tới khi cô ta thấy anh. Khi đó cô ta ngay lập tức thẳng người và hếch cằm đầy vẻ thách thức.

Doonie và cặp sinh đôi cưỡi ngựa lên gò, nhìn xuống thung lũng về phía trang trại.

“Chúa ơi! Đây sao, anh Mason? Trang trại của bọn mình đây á?” Giọng thiếu niên ồm ồm của Doonie vang tới cỗ xe.

“Đây là trang trại MM.” Anh mắt Mason giữ trên mặt Victoria và trông thấy nó đỏ bừng.

“Uầy! Nhìn kìa anh Clay! Quá tuyệt nhỉ?”

Cậu sinh đôi nghiêm trang cũng trông thấy biểu cảm đau đớn trên mặt Victoria. “Yên nào, Doonie,” cậu nói khẽ.

Mason tới cạnh xe ngựa; những người khác đi theo sau.

“Cô có bao nhiêu người chăn bò đấy, cô McKenna?”

“Anh lo mình không đủ người đấu lại à?”

Mọi thứ về cô gái này đều bộc lộ sự ưu tú và nghị lực, đột nhiên Mason tức giận gã anh cùng cha khác mẹ của cô vì đã kể cho anh điều ngược lại. Anh cảm thấy không thoải mái. Anh biết thế yếu của mình. Anh phải lấn lướt cô hoặc chịu lui và quay đầu về thành phố.

“Không. Cô sẽ không xúi giục lũ bạn du côn của cô tấn công tôi và gia đình tôi. Cô muốn giải quyết bất đồng của chúng ta thông qua luật pháp.”

“Đừng có chắc thế, ngài Mahaffey. Tôi sẽ trông chừng để các em gái và em trai nhỏ của anh không bị tổn hại. Những người còn lại thì hãy tự lo lấy thân.” Victoria nghe tiếng thở hắt phản đối của Nellie nhưng từ chối quay đi khỏi đôi mắt xanh đang nhìn cô dưới vành mũ.

“Tôi sẽ không đòi hỏi gì hơn thế... vào lúc này.”

Ánh nhìn của Mason làm mặt cô nóng lên. Nó gần giống một cái vuốt ve. Chúng nấn ná chẳng tuân theo phép lịch thiệp lẫn sự đúng mực. Victoria đỏ ửng dưới cái nhìn ấy, tay bắt đầu rịn mồ hôi, gương mặt nóng và nhợt nhạt.

Mason vẫn nhìn theo sau khi cô đã quay mắt đi. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp! Cô nhắc anh nhớ tới một đồng tiền được đúc bằng vàng, chỉ có điều không hề có nét cứng và lạnh nào trong sự duyên dáng, thanh nhã của cô. Duy chỉ có nỗi đau đớn và thắt vọng in dấu trên khuôn mặt nghiêm trang ấy. Anh chưa gặp người phụ nữ nào đẹp như vậy - nữ tính và mềm mại, gợi cảm và quyến rũ. Cô sở hữu những tông màu nóng bỏng, từ mái tóc vàng, đôi mắt hổ phách cho tới làn da màu mật trên mặt và đôi tay. Anh không thể ngăn mình tự hỏi liệu phần còn lại của cô có cùng màu không. Rời mắt khỏi cô, anh kéo mình khỏi ý nghĩ ấy. Anh đã thấy nhiều phụ nữ đẹp, nhưng cô gái này - anh quay đầu ngắm cô lần nữa và thấy đôi mắt hổ phách lại đang chiếu vào anh - là một phụ nữ đẹp tự nhiên, trong trắng và toàn vẹn.

Nghiến răng, Victoria giữ chặt dây cương khi cỗ xe xuống dốc. Đã nhiều lần cô về trang trại trên con đường này nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó là nơi trú ẩn an toàn như vậy. Tim cô thít lại trong lồng ngực, nghẹt thở. Cô có thể làm gì đây? Làm sao cô có thể một mình chống lại hắn? Ồ, không phải một mình, cô tự nhủ. Bác Stonewall và Ruby biết cô đang gặp nguy cơ mất trang trại. Họ đâu biết người đàn ông tin mình là chủ nhân mới của trang trại không phải là kẻ yếu ớt người miền Đông. Không ai ngờ Mason T. Mahaffey là kẻ ghê gớm như thế.

Victoria hạ mắt nhìn Dora rồi đến khuôn mặt xương xương của Nellie. Cả hai đang ngắm ngôi nhà mà họ trông mong là tổ ấm mới . Nỗi cảm thông dâng tràn trong cô nhưng nó nhanh chóng bị xóa tan bởi cảm giác tủi thân. Chết tiệt!

Con đường dẫn xuống đỉnh núi bằng, qua rừng thông mát rượi trước khi cắt ngang đám tuyết tùng đi vào thung lũng. Một dòng suối với những cây dương, liễu và sung dâu ở hai bờ chảy ngang qua đồng cỏ xanh rậm rạp. Khi cỗ xe đến đường mòn dẫn vào nhà thì mặt trời đã ẩn mình sau rặng núi.

Ngôi nhà được xây chắc chắn, hoàn toàn quyện với rừng cây và vách núi. Từng khúc gỗ dày, cứng cáp gắn khít với nhau. Không có khe hở vì các khúc gỗ được đẽo bằng búa, rìu và các mặt đặt khít cạnh nhau. Mấy ống khói đồ sộ bằng đá ám khói đen, phần gỗ bị bào mòn bởi mưa gió. Ngôi nhà thể hiện rằng nó không những thuộc về nơi này mà còn tồn tại vĩnh viễn. Victoria cố nuốt xuống bất chấp cổ họng khô rát. Nơi này là tất cả những gì cô biết và muốn.

Cặp ngựa nhận ra chúng đã về nhà nên kéo nhanh cỗ xe trên đường mòn và dừng cạnh ngôi nhà. Victoria cuốn dây cương quanh bệ đỡ xe rồi nhảy xuống.

“Tôi nghĩ các người có thể vào nhà vì không thể ở ngoài này cả đêm được.” Cô quăng mấy lời đó về phía Nellie và Dora.

Mason xuống và buộc ngựa vào cuối xe. Cặp sinh đôi và Doonie ngồi yên trên ngựa, không chắc chúng nên làm gì.

“Victoria.” Mason khẽ gọi tên cô, Victoria quay đầu định nạt hắn, nhưng lời lẽ ngưng trên môi khi cô trông thấy cái nhìn cảnh báo trên mặt hắn. “Các em tôi không liên quan đến sự bất đồng của chúng ta. Đừng có đổ rắc rối của cô lên đầu họ.”

Victoria ném cho hắn cái nhìn tóe lửa và hiên ngang đi về hướng cổng. Bụng cô đảo lộn vì giận dữ, hòa lẫn với nỗi sợ hãi rằng Mason biết mình đang làm gì. Hắn cứng cỏi và thông minh - người tự tin nhất cô từng gặp. Cô không biết phải nói gì với hắn, vì vậy cô bảo Nellie.

“Vào đi nào. Tôi sẽ nấu bữa tối.” Cô đi qua cổng tới hiên nhà, dừng chân và nhìn lại.

Dora đã được bế xuống, con bé đi ra đằng sau xe. Mason với tay bồng Nellie xuống. Trước sự ngạc nhiên của Victoria, hắn mang cô gái đến hiên và đứng đó, vẫn bế bổng cô.

“Dẫn đường đi, cô McKenna,” hắn nói quả quyết, ánh nhìn thách cô dám thắc mắc.

“Anh Mason, để em đi,” Nellie cất lời.

“Không. Em quá mệt rồi. Nghỉ một lúc đã, em có thể cố gắng sau.”

Victoria quay người về cửa nhà. Cánh cửa được làm bằng gỗ sồi nặng nề nhưng mở ra dễ dàng trên các bản lề sắt. Bước vào trong, cô đi trước qua hành lang dẫn đến giữa nhà. Đến cuối hành lang cô rẽ vào một căn phòng và đi tới chỗ chiếc ghế dựa nhồi bông có lớp vải may thanh nhã bọc bên ngoài.

“Đây là phòng khách,” cô thông báo.

“Đẹp quá,” ánh mắt Nellie lướt qua băng ghế dài bằng gỗ hồ đào, chiếc bàn tròn với khăn trải bằng lụa nằm chính giữa phòng, mấy chiếc ghế có chân được chạm trổ công phu và những bức tranh trang trí trên tường.

Không hiểu sao cái nhìn Mason dành cho Victoria đầy ý nghĩa, nhưng cô không có hứng giải mã nó mà tập trung cưỡng lại khao khát để tránh xa sự hiện diện đầy áp đảo của hắn. Cô xoay người và đụng phải Dora đang lởn vởn cạnh cửa.

“Ồ,” cô nói và với tay đỡ con bé. “Xin lỗi.” Victoria lao qua cửa vào hành lang. Cô đang treo mũ lên giá khi Mason bước tới cạnh cô.

“Victoria.” Hắn gọi tên cô với cùng âm điệu nhẹ nhàng ngọt ngào đã dùng ban nãy.

“Chắc chắn là chúng ta không thân thiện đến mức dùng tên riêng, thưa ngài Mahaffey.” Cơn giận bừng bừng khiến giọng cô đầy khắc nghiệt.

Hắn lui lại để có thể trông rõ mặt cô. “Tôi nghĩ là có đấy. Nhưng chuyện đó có thể thảo luận sau. Nellie ốm nặng và rất mệt sau hành trình dài. Con bé yếu và cần thời gian để hồi phục”

Ánh mắt Victoria phóng tới cửa phòng khách nơi Dora đang đứng ngó họ. Rồi cô ngước nhìn Mason và cảm thấy cổ họng đột nhiên thắt lại. Hắn quá to cao, quá nam tính. Thật bất ngờ, lần đầu tiên trong đời cô nhận thức rõ một người đàn ông trong vai trò giống đực và cô là giống cái. Suy nghĩ của cô rối tung lên, cô với tay mở một cánh cửa nhằm có việc để làm.

“Nellie và Dora có thể sử dụng phòng này.”

Mason bước tới cửa nhìn căn phòng nhỏ ngăn nắp. Hắn hất đầu về phía phòng ngủ đối diện và hỏi. “Phòng ai đây?”

“Phòng tôi” Victoria nói và quay lưng về phía cửa. “Anh và các em trai có thể ngủ ở nhà tập thể.”

“Không. Gia đình tôi và tôi sẽ ăn ngủ dưới cùng một mái nhà.” Giọng hắn cộc cằn, tuy nhiên cùng lúc đó lại dịu dàng kỳ lạ.

“Không!” Tim Victoria đập thình thịch nên cô phải há miệng thở và họng thắt lại vì đau đớn. Thậm chí chẳng có lấy một cánh cửa khóa giữa cô và hắn trong đêm! Hắn không dám mò vào phòng mình đâu, cô lý luận, khi hai em gái ngủ ngay bên kia hành lang. Ý nghĩ tiếp theo làm cô choáng váng. Gã đàn ông này dám làm bất cứ điều gì mà hắn cho là phải. Ngay khắc sau Victoria tự hỏi tại sao cô có thể nhìn hai tay hắn và biết rằng chúng sẽ thật dịu dàng trên cơ thể phụ nữ chứ?

“Đây là phòng gì?” Hắn bước tới cánh cửa kế phòng cô.

“Văn phòng của tôi. Tránh xa khỏi đó!”

Hắn mở cửa và săm soi. “Có ghế trường kỷ, tôi sẽ ngủ ở đó. Giờ xem trên này có gì đây?” Hắn hỏi nhưng không chờ câu trả lời mà vội sải những bước chân dài lên chỗ căn phòng đầu cầu thang rồi mở cánh cửa và quan sát bên trong. “Chỗ này được đấy. Hai giường lớn. Hai đứa sinh đôi sẽ ở với Doonie.” Hắn quay xuống dưới và đứng cạnh cô trước khi tim Victoria có thời gian lấy lại nhịp và thở chậm lại.

“Tôi đã bảo tôi không muốn anh ở đây!” cô kiên quyết.

“Tôi biết, nhưng chúng tôi ở đây rồi. Phải thích nghi thôi, Victoria.” Dường như Mason thích gọi tên cô thì phải. Hắn đi thẳng ra cửa. “Tôi sẽ bảo các em trai dỡ đồ. Chúng tôi rất cảm kích về bữa tối. Tất cả bọn tôi đều đói.”

Victoria cố giấu cơn sốc khi nghe chỉ thị của hắn. Cô tự nhắc mình rằng cô không đơn độc. Cô có hai bác Ruby và Stonewall, họ sẽ đứng bên cô chống lại gã hống hách này.

“Victoria.” Hắn dịu dàng gọi và cố nhìn vào mắt cô. “Tôi tìm ông Stonewall Perry ở đâu đây?”

Victoria nghĩ đôi mắt hắn mang sắc xanh cô-ban như chén thủy tinh đựng đường trên tủ đồ sứ. Nhưng không chỉ thế. Chúng sâu thẳm, sắc sảo, đầy toan tính, và cho đến giờ đôi mắt chính là điểm đáng sợ nhất ở hắn. Victoria cảm thấy mình bị đe dọa qua đôi mắt ấy cùng với vóc dáng và thái độ quá tự tin. Cần phải nói gì đó với hắn để hắn biết cô chẳng chịu lép vế nên Victoria vội đáp trả.

“Anh không cần lo chuyến viếng thăm của anh chưa gây chú ý, ngài Mahaffey. Ông Stonewall cũng như những người làm công khác của trại MM biết anh ở đây. Họ sẽ tìm anh.”

Hắn khẽ cười sau khi liếc nhanh ra cửa. Đó là nụ cười nhếch mép rắn đanh, còn ánh mắt và nét mặt thì lạnh tanh.

“Tốt. Nếu họ muốn làm việc cho tôi thì họ phải biết điều.”

Victoria kìm lại vì không muốn cơn giận cuốn cô vào trận cãi vã với hắn. Thay vì thế cô đáp từ tốn. “Chúng ta sẽ phải chờ xem ai làm việc cho ai, ngài Mahaffey.”

“Cứ gọi tôi là Mason. Nếu chúng ta sống cùng nhau trong ngôi nhà này, dù chỉ một thời gian ngắn chăng nữa, Victoria, chúng ta nên bỏ qua mấy trò trang trọng. Giờ cô có thể lo liệu bữa tối chứ? Cô biết nấu nướng phải không?”

“Ồ phải. Tôi biết nấu nướng - cũng như làm những việc khác đấy.” Victoria nạt hắn, cưỡng lại cảm giác bị mắc kẹt kỳ lạ khi mắt họ đấu với nhau.

“Ngay lúc này tất cả những gì tôi cần biết là cô có thể nấu nướng. Tôi sẽ tìm hiểu về... những việc khác sau.” Hắn kết câu với ẩn ý gần như có thể suy đoán được. Một nụ cười khẽ, xảo quyệt xoắn lại nơi mép môi hắn.

Cô chằm chằm nhìn hắn trong một lúc lâu, rồi không nói lời nào cô quay gót, ngẩng cao đầu đi xuôi hành lang xuống bếp.

Bếp là phòng rộng nhất nhà. Một lò sưởi đồ sộ bằng đá tinh xảo nằm cuối phòng. Trước lò sưởi, trên sàn lót ván là tấm thảm dệt cùng hai ghế tựa với lưng ghế cao để ngăn hơi nóng từ ngọn lửa hừng hực. Trên mặt lò sưởi rộng là món đồ cô thích nhất, chiếc đồng hồ mặt kính mà ông bà ngoại cô đã mang tới miền Tây từ thời kỳ bốn chín[1]. Một chiếc bàn bằng gỗ sồi lón, chắc chắn, với bề mặt được đánh tới sáng bóng, nằm giữa phòng. Ở góc xa nhất là bếp lò, quầy bếp và các giá chứa đĩa cùng đồ nấu nướng hàng ngày. Một tấm màn vải treo trên một thanh ngang bao quanh các giá, chỉ hở ngay giữa để lấy đồ dùng.

[1] Năm 1849 là năm mọi người đổ xô đến miền Tây nước Mỹ để tìm vàng.

Victoria yêu căn phòng này. Đây là nơi cô đã sống cùng cha mẹ trong những tháng mùa đông dài lạnh giá. Từ lúc cha mất, cô nấu và ăn một mình ở đây.

Victoria lấy lại tinh thần và bắt đầu nhóm bếp bởi cô nghĩ làm thế chứng tỏ được sự tự chủ của cô. Bếp lò đẹp đẽ này là món quà cha tặng cô mấy năm trước. Victoria tự hào về nó và cũng tự hào như thế về những món cô có thể nấu từ bếp lò này.

Cô đóng sập cửa ngăn lò sau khi đã nhóm lửa rồi giật phắt ấm trà, mang tới bên xô lấy nước. Tại sao cuộc đời cứ bày những trò chơi khăm hèn hạ, cô tự hỏi khi đập mạnh cái gàu bằng đá vào tường lúc treo nó lên. Tại sao mọi thứ không thể cứ như trước chứ? Tại sao Mason Mahaffey phải có mọi đặc tính cô không mong đợi chứ? Cô mải nghĩ mà hoàn toàn quên Nellie và Dora cho tới khi Dora nói từ ngưỡng cửa.

“Chị Nellie và em muốn giúp.”

“Tôi không cần ai giúp!” Victoria nạt trước khi quay sang thấy Nellie đứng dựa vào khung cửa, run rẩy do cố di chuyển từ phòng khách đến bếp. Victoria xua đi cảm giác tuyệt vọng và nhận ra đôi mắt xanh đang van nài sự chấp thuận, cơ thể mảnh mai run rẩy. “Ý tôi là... không có mấy việc cho hai người làm. Tôi quen làm bếp một mình rồi, nhưng hãy ngồi đây, Nellie.” Cô kéo ghế khỏi bàn. “Cô có thể chỉ cho Dora cách dọn đĩa ra. Đấy là sau khi nó rửa tay đã.”

Dora mở lòng bàn tay, giơ ra. “Có bẩn đâu.”

“Lần cuối em rửa là lúc nào?”

“Em chả biết.”

“Thế thì bẩn. Đổ nước vào chậu, rửa bằng xà phòng rồi lau bằng khăn đi.”

“Chị hách dịch thế! Gằn bằng cô Lily.”

“Dora!” Nellie khẽ gắt.

Victoria lờ cô gái và nghiêm khắc nhìn xuống khuôn mặt bé nhỏ ngang ngạnh. “Đây là bếp của tôi, bát đĩa của tôi, và chỉ có tay sạch mới được sờ vào chúng.”

“Đây không phải là bếp của chị. Của anh Mason chứ!” Dora khoanh tay, nghếch đầu bướng bỉnh.

“Tôi sẽ không bàn việc này với một đứa con nít. Hoặc làm như tôi bảo hoặc về phòng khách. Tôi không quan tâm.”

“Thôi được rồi, nhưng 'bàn' là gì cơ?” Con bé bước hậm hực tới bồn rửa. “Sao em lại phải rửa còn chị Nellie thì không?”

“Nellie có rửa. Em mang chậu đến cho chị ấy rửa.” Victoria chỉnh lửa to lên, rồi mờ tấm màn bao quanh các ngăn đựng bát đĩa. “Đây là đĩa, nhưng trải khăn này ra trước đã. Có thể chúng ta đang ở vùng hoang dã, nhưng chúng ta vẫn là người văn minh.”

“Chị sẽ mang theo đám đĩa đẹp trong cái đồ thủy tinh đó khi chị đi à?” Dora vừa hỏi vừa mang chậu nước tới cho chị mình.

Ánh mắt Nellie dán chặt lên mặt Victoria, vẻ mặt cô gái quá khổ sở đến nỗi Victoria chỉ cảm thấy thương hại và lo lắng cho cô gái yếu ớt.

“Chị Victoria, đừng buồn! Anh Mason chẳng biết gì về chị. Em chắc chắn anh ấy không biết. Anh ấy là người anh trai tử tế nhất, đáng yêu nhất trên đời.” Trông cô ta như thể sắp bật khóc.

Victoria xúc động vì những lời của Nellie và không thể chịu nổi cảm giác này. Cô quay lưng về phía cô gái, đổ bột ra bát gỗ, không muốn nghĩ về sự khốn khổ của mình hay nỗi buồn của Nellie. Cô tập trung vào mớ bánh quy sẽ ăn kèm với chỗ xốt kem thêm vào món thịt sấy nhỏ.

Hơi nóng từ bếp lò làm ấm căn phòng, ánh sáng của những chiếc đèn dầu tạo ra màu hồng rực rỡ. Victoria đi từ lò đến bàn bếp, làn da cô ửng đỏ bởi ngọn lửa khi cô cúi người nhấc chảo bánh quy nâu vàng.

“Có lọ bơ ở chạn đấy, Dora.” Victoria không muốn thừa nhận với chính mình rằng cô sợ phải nghe thấy tiếng bước chân ngoài tiền sảnh nên hết sức chú tâm vào việc đang làm.

Mason đột nhiên lặng lẽ bước vào phòng. Ba em trai đứng trên ngưỡng cửa sau lưng hắn. Chỉ một cái liếc cô đã thấy bọn họ.

Mason đi giày da đanh, mấy em trai đi tất. Hiển nhiên giày ống đã được tháo ở ngoài cửa. Tất cả đều đã tắm rửa. Vẻ mặt Mason rất khó dò, không thân thiện nhưng cũng chẳng cáu kinh. Cô nhận ra hắn vẫn mang dây đeo súng, như mấy cậu em trai. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn không đội mũ. Mái tóc đen dày xõa xuống trán, vài lọn đổ xuống tới chân mày. Mắt hắn lướt khắp phòng, không bỏ sót chỗ nào.

“Bữa tối gần xong rồi, ngài Mahaffey.” Victoria nói bằng giọng không mấy thân tình. Quay lưng về phía hắn, cô trút bánh quy vào một đĩa phẳng rồi đổ xốt kem thịt bò vào cái bát to, sau đó đặt đồ ăn lên bàn và cởi tạp dề ra.

“Ôi chao!” Mắt Doonie như nuốt lấy chỗ bánh quy chín vàng, lọ bơ và đĩa mứt dâu. Tay thằng bé với lấy một chiếc bánh trước cả khi đặt mông xuống ghế.

“Trong nhà này chúng tôi cầu nguyện trước khi ăn, và đàn ông chờ cho tới khi phụ nữ đã yên vị rồi mới ngồi xuống.” Cô không cần biết Mason nghĩ sao. “Cậu có thể ngồi đó,” cô nói với cậu sinh đôi có khuôn mặt nghiêm nghị và chỉ tay. “Còn cậu ngồi cạnh cậu ta.” Thật dễ chịu khi nhìn khuôn mặt vui vẻ của Pete. “Doonie, cậu và ngài Mahaffey sẽ ngồi đầu kia bàn. Nellie, Dora và tôi sẽ ngồi đầu này để tiện lấy đồ ở bếp. Đó là chỗ ngồi của các người chừng nào còn ở đây. Khi ăn xong, gấp khăn ăn gọn gàng và để cạnh đĩa mình.”

“Trời đất!” Doonie phẫn nộ thốt lên.

“Em đã bảo anh chị ta hách dịch lắm mà.” Dora nói với vẻ đắc ý.

Sự căng thẳng kêu lách tách trong phòng. Mason đánh giá mức độ ngoan cố qua cái cằm hếch lên của Victoria. Đôi mắt vàng nâu mở lớn đầy kiên quyết khiến anh nghĩ tới đôi mắt của một con sư tử non. Anh mắt lôi cuốn, kiên định, nhưng anh vẫn cảm thấy nỗi đau bên dưới. Anh là người đầu tiên đi tới chỗ ngồi vừa được chỉ định, và những người khác làm theo. Khi họ đứng sau ghế của mình, Victoria đặt tay lên lưng Dora, đẩy con bé vào ghế, rồi ngồi xuống. Nellie đã ngồi vào chỗ.

“Cô có thể đọc lời cầu nguyện, Victoria.” Mason không thèm giấu vẻ ra lệnh trong giọng nói.

“Tôi định làm thế đấy ngài Mahaffey.” Victoria cúi đầu. “Lạy Chúa lòng lành,” cô nói to bằng giọng điềm tĩnh, rõ ràng, “chúng con cảm ơn Người vì những gì Người đã ban cho chúng con, những con chiên của Người, và ban những đồ ăn này để nuôi dưỡng thân xác chúng con. Amen.” Cô điềm nhiên nhìn Mason. “Anh có thể chuyển bánh quanh bàn trong khi tôi rót cà phê.”

Mason và gia đình hắn ăn trong yên lặng. Victoria nghĩ họ ăn ngon miệng qua lượng thức ăn được tiêu thụ. Dora và Doonie dường như không thể lấy đủ mứt dâu, và nếu Victoria ít khổ sở hơn, cô sẽ thích thú ngắm chúng ngấu nghiến thức ăn. Dáng điệu của Mason quá hoàn hảo và cô ngạc nhiên thấy Nellie cũng như thế. Cặp sinh đôi đang cố không nuốt lấy nuốt để đồ ăn trên đĩa, chúng thận trọng nhấc cốc cà phê để không làm đổ giọt nào ra khăn trải bàn. Chỉ có Doonie và Dora là vô tư tấn công chỗ thức ăn và làm dây những vệt mứt lẫn xốt ra lớp vải canh đĩa.

“Tôi đã gặp ông Stonewall Perry” Mason thông báo không riêng với ai, nhưng Victoria biết chúng nhằm thẳng tới cô. Cô lờ đi và dứng dậy để rót thêm sữa vào bình. Khi quay về bàn, cô mang theo đĩa bánh rán cô làm từ táo khô dự trữ năm ngoái. Cô định mang đến khu bếp nấu ngoài trang trại để bác Ruby cho nhân công, nhưng khi đặt chiếc đĩa xuống bàn trước mặt Doonie, cô mừng vì chưa mang chúng đi. Thằng bé nhìn chúng với đôi mắt mở to không tin trước khi ngó cô. Victoria gần như chắc rằng mình đã trông thấy sự thân thiện nhá lên trước khi cậu bé cụp mắt xuống.

“Tôi đã gặp ông Stonewall Perry, Victoria.” Từ giọng điệu của hắn, Victoria biết sự lạnh nhạt của cô đã khiến anh chàng Mason Mahaffey tự tin cảm thấy bất an.

“Tôi nghe anh nói rồi,” cô nhẹ nhàng đáp và dùng khăn chấm miệng.

“Lát nữa ông ta sẽ lên nhà,” hắn nói, tảng lờ vẻ thờ ơ của cô. “Ông ta làm ở đây bao lâu rồi?”

“Mười hai năm. Ông ấy biết từng cành cây ngọn cỏ trong thung lũng này, và được tất cả mọi người đi qua đây tôn trọng.”

“Ý cô là những kẻ ngoài vòng pháp luật.”

“Phải.”

“Ông ta có phải là tội phạm không?”

“Đi mà hỏi ông ấy.”

“Có nghĩa là cô sẽ không giúp tôi.”

“Đương nhiên là không rồi. Sao tôi lại muốn giúp chứ?”

“Tôi có thể nghĩ ra vài lý do đấy.”

“Tôi muốn nghe đấy, nhưng không phải bây giờ. Giờ ăn không phải là lúc để bàn công việc.” Cô nói bằng giọng lạnh lùng, không quan tâm.

Đôi mày sẫm của Mason nhíu lại thành cái cau dữ tợn trước lời khiển trách của cô. Victoria quan sát hắn. Và rồi, như thể có ma thuật, ý nghĩ nào đó khiến hắn thích thú và nụ cười trêu ngươi nở trên môi hắn. Victoria nghĩ đến việc đá hắn dưới gầm bàn. Cô tin chắc mình có thể đạp vào cẳng chân hắn nếu nhắm cẩn thận. Ý nghĩ làm cho thể xác hắn đau đớn thật hấp dẫn, nhưng cô quyết định sẽ không mạo hiểm tặng cho hắn sự thỏa mãn khi đá lại, cô biết hắn có thể làm thế. Có những cách khác để chọc giận hắn.

“Đây là chuyến đi đầu tiên đến Wyoming của cậu à, cậu Mahaffey?” Cô cười thân mật và chuyện trò với Pete.

Cậu ta bắn một ánh mắt sang anh trai, nhưng nháy mắt khi nhìn cô. Cặp sinh đôi là những cậu bé rất đẹp trai. Cậu bé á? Victoria đột nhiên nhận ra bất chấp dáng vóc mảnh khảnh rắn chắc, họ ít nhất cũng phải bằng tuổi cô.

“Ồ, vâng, đúng thế, ma'am[2]. Nhưng một khi đã lên núi thì cũng chẳng khác gì Colorado cả.”

[2] Cách xưng hô lịch sự với phụ nữ.

“Thế sao? Tôi chưa bao giờ đi xa hơn trăm dặm cả. Tôi được sinh ra ở đây. Mẹ tôi là giáo viên nên tôi khồng cần đi học xa. Tôi muốn nghe những câu chuyện về Colorado đấy.”

Nụ cười của Pete nở rộng hơn. “Và tôi rất vui lòng mà kể, ma'am.”

Victoria khẽ mỉm cười và để ánh mắt bay qua bàn tới chỗ Mason. Đôi mày của hắn kéo xuống thành một đường thẳng. Hắn đã nhận được thông điệp. Cô đã chỉ cho hắn thấy! Cô cười thầm và cho phép ánh mắt nấn ná trên khuôn mặt Pete. Một kế hoạch đang định hình. Mason Mahaffey sẽ không thể xua cô ra khỏi nhà của cô! Cô sẽ ở lại, bằng cách này hay cách khác.

“Tôi nghĩ anh cũng có nhiều chuyện để kể về những chuyến đi của mình đấy nhỉ, ngài Mahaffey,” cô nói với Mason bằng giọng ngọt như đường. “Tôi khó lòng chờ được nghe chúng.” Victoria nhìn lại Pete như thể cô không rời mắt khỏi cậu ta được.

“Tôi dám chắc cô không chờ được!” Victoria hết sức hài lòng khi nghe tiếng lầm bầm cho tới khi liếc hắn và thấy ánh mắt đằng đằng sát khí. Cô hơi sợ nhưng không rút lui. Cô trở lại với Pete và tiếp tục cười vui vẻ.

“Trước đây tôi chưa từng thấy cặp sinh đôi nào giống hệt nhau. Mẹ các cậu có gặp khó khăn khi phân biệt các cậu không?”

“Không đâu, ma'am. Tôi đeo một sợi chỉ trên cổ tay cho tới khi Clay bị đánh bay một chiếc răng. Trước đấy chúng tôi hay đổi sợi chỉ để trêu mẹ.” Pete cười và nhìn anh sinh đôi của mình. “Dĩ nhiên tôi biết mình là Pete và Clay biết anh ấy là Clay, nhưng tôi không nghĩ bố có thể phân biệt được.”

Tuyệt vời làm sao khi sống trong gia đình có anh chị em, Victoria thích thú nghĩ. Nhớ về thời thơ ấu cô đơn của mình, cô cảm thấy hối tiếc kỳ lạ vì chưa từng nếm trải cảm giác anh chị em trong gia đình yêu thương nhau.

Tiếng loẹt xoẹt khi chiếc ghế cửa Mason bị đẩy trên mặt sàn lát ván làm cô chú ý. Vẻ mặt hắn điềm tĩnh và thành thật, nhưng sự kiên quyết lấp lóe trong mắt.

“Tôi muốn nói chuyện với cô... trong văn phòng, Victoria.” Hắn nói với sự tự tin đến bực mình.

“Sau khi bàn và bếp được dọn đã, ngài Mahaffey.” Cô đứng dậy, quay lưng về phía hắn. “Dora, ba chúng ta sẽ làm việc này. Tôi sẽ chuẩn bị nước rửa. Em vét bát đĩa rồi mang tới quầy bếp. Nellie, cô ngồi đó lau khô bát đĩa, sau đó đưa cho Dora để con bé xếp bàn cho bữa sáng mai. Để nguyên lọ muối, bơ và mứt trên bàn, Dora, và nhớ đậy để không bị bụi.”

Vẻ mặt Dora là sự nổi loạn. “Em phải làm à, anh Mason?”

“Em muốn học cách quán xuyến nhà cửa đúng không? Anh nghĩ em học những gì Victoria dạy là rất có lợi.”

Victoria không thể nào tin âm thanh dịu dàng ấy xuất phát từ miệng của gã đàn ông lạnh lùng này. Nhìn hắn, cô thấy sự dịu dàng đã biến đổi hoàn toàn vẻ mặt hắn.

“Thôi được rồi. Nhưng mà em muốn ngắm cả ngôi nhà nữa chứ không chỉ cái bếp cũ kỹ này.”

“Em sẽ đi nhưng phải làm xong việc của mình đã.” Hắn đặt những ngón tay dưới cằm con bé và khẽ lắc. “Khi nào xong việc ở đây, em với chị Nellie vào nghỉ trong phòng của các em đi nhé. Anh trông cậy em giúp đỡ chị cho đến lúc chỉ khỏe hơn đấy.”

“Được mà anh Mason. Em sẽ giúp.” Dora trang trọng hứa. .

“Anh biết là em làm được được mà, má đào, nếu không anh đã không nhờ em.”

Mason đi cùng các em trai ra hành lang. Victoria nghe thấy họ chuyện trò khi đi từ phòng nọ sang phòng kia, và cô co rúm người trước ý nghĩ những người lạ đang lang thang trong nhà mà không ai biết.