Nói Tình Nói Án

Chương 10: 10: Ký Ức





Mấy câu nói đó vừa ra khỏi miệng, ở đây bốn người đang ngồi đều chấn kinh, bao gồm Tạ Dung.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy con trai mình hoảng sợ như vậy.
Hoa Mai lập tức dừng gõ, Lâm Hinh cũng Dương Thông liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhớ tới hình ảnh ở trong phòng thẩm vấn vào mấy ngày trước, khi đó Trương Quân cũng từng nói với một cảnh sát khác những lời này.
Tạ Dung ngồi xuống bên cạnh con trai, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn: "Không có chuyện gì."
Lâm Hinh nhìn thấy trên mặt Tạ Dung tràn đầy lo lắng, biết nàng thực sự sốt ruột, nhưng lúc này nàng nhất định phải cứng rắn lên, lúc này bọn họ không thể lùi bước.
Vì thế, nàng đợi sau khi Trương Quaan vừa hòa hoãn lại, liền nói: "Trương tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, cảnh sát Trần cũng không biết ngươi sợ hãi âm thanh này như vậy."
Nàng ngừng lại một chút nói: "Bất quá, chúng ra thật sự rất cần ngươi phối hợp, bỏi vì chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ chúng ta tìm ra hung thủ năm đó đã giết hại Lục Hồng Vân." Giọng nói cực kỳ khẩn thiết.
Kỳ thạt, Trương Quân cũng không phải loại người không nói lý lẽ, ngoại trừ vừa rồi có một ít biểu hiện nóng nảy, hắn vẫn còn lý trí.
Mà ấn tượng của Lâm Hinh đối với hắn là trầm tĩnh.
Liền tính là vừa rồi có nhắc đến việc hắn ăn cắp, biểu hiện của hắn đều là bình tĩnh.
Sau khi Trương Quân bình phục tâm tình, giương mắt nhìn Lâm Hinh, nói: "Được rồi, ta sẽ cố gắng."
Lâm Hinh nói: "Vậy...!Chúng ta cho ngươi xem một số bức ảnh, để xem có thể gợi lên ký ức của ngươi hay không.

Liền chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt, nhưng đó vẫn là nưng trợ giúp vô cùng lớn đối với chúng ta.
Trương Quân chậm rãi gật đầu.
Vì thế, Dương Thông đí tới trước mặt Trương Quân, từ trong túi lấy ra mấy bức ảnh chụp được ở hiện trường khi thu thập vật chứng, cũng có hình của ký túc xá dành cho nhân viên tạp vụ ở trường học, xếp từng tấm lên chiếc bàn đặt trong phòng khách.
Nháy mắt, liền bày đầy mặt bàn.
Tạ Dung ngồi một bên nhìn ảnh chụp, ký ức của rất nhiều năm trước chậm rãi nổi lên ở trong lòng, cũng bao gồm gương mặt kiều mỹ của Lục Hồng Vân.
Trương Quân nhìn mỗi một bức ảnh một cách cẩn thận, trong đầu lại một lần nữa có nững mảnh ký ức nhỏ vụn, mơ hồ đang dần nổi lên, xoay quanh, đánh sâu vào, thậm chí kích thích thần kinh não của hắn.
Hắn nhớ mang máng chính mình thường thường chơi đùa ở một góc nào đó trong trường học, đặc biệt là sau khi tiếng chuống tan học vang lên, liền sẽ trộm di ra từ ký túc xá của nhân viên tạp vụ.
Hắn còn nhớ rõ vào lúc mẹ của hắn chuẩn bị đồ ăn, chính mình cũng thường thường ngốc tại bên cạnh nàng, sau đó mỗi khi đến giờ tan học, rất nhiều học sinh sẽ ùa vào, hắn nhìn mấy người học sinh, trong đầu lại nổi lên một suy nghĩ nhỏ, không hiểu tại sao mấy người này lại cứ ăn đồ ăn mà mẹ của hắn nấu.

Còn có, sau khi Trương Quân trộm đi rả từ ký túc xá, đi tới khu dạy học, sau đó hắn thấy thật nhiều người lớn, hắn cũng không biết mấy người này là ai, chỉ biết bọn họ có một số người thật sự hung dữ, một số còn lại thì rất hiền hòa.

Sau đó, trong đầu của hắn nhớ tới một lão sư vô cùng xinh đẹp, mỗi lần nàng gặp hắn đều sẽ mang hắn về khu ký túc xá giáo viên.
Nữ lão sư cũng có khi sẽ đến khu ký túc xá của bọn họ, mẹ của hắn Tạ Dung đối với nữ lão sư cũng rất là khách khí, sau đó luôn kêu nàng là "Lục lão sư, Lục lão sư".
Dần dà, hắn cũng theo mẹ kêu nàng là Lục lão sư.
Hắn nhớ rõ có đôi khi Lục lão sư sẽ dạy hắn một cái gì đó.
Lục lão sư dạy hắn học toán, dạy hắn một it đạo lý, thậm chí dạy hắn đối nhân xử thế, chỉ là chính hắm không muốn học, chỉ nghĩ đến khi Lục lão sư dạy xong rồi sẽ cho hắn kẹo để ăn.
Này đó đều là những hồi ức tốt đẹp của Trương Quân, hắn nhìn ảnh chụp, liền nhớ đến vị Lục lão sư của trước kia.
Sau đó, ở một ngày kia, Trương Quân lại một lần nữa trộm đi đến văn phòng của Lục lão sư, thấy nàng khóc thút thít một mình, trong lòng của hắn rất là hoảng loạn, không biết lục lão sư đối hắn tốt như vậy lại ở đây một mình mà khóc.
Hắn chỉ biết ở trong lúc mà chính mình thực buồn, hoặc là lúc té ngã cảm thấy rất đau, thì mời khóc thút thít.

Chính là, lúc ấy Lục lão sư không té ngã, vậy nàng khóc chắc là vì nàng đang rất buồn đi.
Cho nên, hắn không dám đi quấy rầy nàng, lặng lẽ về lại ký túc xá của chính mình.
Khi đó, hắn có hỏi qua mẹ: "Mụ mụ, vừa lúc nãy ta có thấy Lục lão sư khóc, tại sao nàng lại khóc?"
Tạ Dung chỉ đem hắn ôm vào trong lòng, nói: "Tiểu hài tử đừng quan tâm nhiều như vậy, chắc là Lục lão sư gặp chuyện phiền lòng, cho nên mới buồn ngồi khóc thút thít."
Trương Quân dùng giọng nói non nớt của mình, hỏi: "Mụ mụ, có phải người nàng thích không cần nàng?"
Tạ Dung nói: "Tiểu hài tử cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, về sau ngươi có nhìn thấy ai cũng không được nhắc đến chuyện này, có nghe không?"
Trương Quân nhớ rõ khi đó hắn rất muốn mẹ của mình đi giúp đỡ Lục lão sư, chỉ là hắn nhìn vẹ mặt nghiêm túc của mẹ, hắn cũng không dám nói nữa.
Lúc ấy, trong chiếc đầu nhỏ suy nghĩ: Lục lão sư chắc đang rất buồn, vậy thì vào buổi tối ta sẽ trộm đi tìm nàng.
Năm đó hắn vẫn còn nhỏ, Trương Quân căn bản là không biết vào buổi tối, Lục lão sư sẽ không ở văn phòng, mà nàng sẽ trở về ký túc xá của chính mình.
Cho nên, hắn đi qua.
Vào đêm đó, Tạ Dung vừa vặn có việc nên ra ngoài, để lại Trương Quân một mình ở trong ký túc xá.


Ngày thường thì Trương Quân cũng rất là ngoan ngoãn, buổi tối đều sẽ ngốc trong ký túc xá tự mình chơi đùa.

Chỉ là đêm nay trong lòng hắn vẫn nghĩ đến Lục lão sư, hắn muốn đi an ủi nàng.
Trương Quân mang theo thân ảnh nho nhỏ của mình chạy đến khu dạy học, hắn ở xa xa liền nhìn thấy một bóng dáng giống như Lục lão sư, thấy nàng cầm theo hành lý muốn đi ra khỏi khu dạy học.

Trương Quân trong lòng vô cùng cao hứng, vừa định kêu nàng, liền thấy bóng dáng của một nam nhân xuất hiện.

Đám người Lâm Hinh nghe được những đoạn hồi ức ngắn này đó của Trương Quân, nhớ đến năm đó hoa tươi vừa nở Lục Hồng Vân, cảm giác trong lòng tiếc hận sâu sắc.
Trương Quân nói tới đây, đột nhiên tạm dừng, ký ức của hắn trong nháy mắt từ tốt đẹp biến thành đáng sợ.

Hắn dùng đôi tay ôm lấy đầu, cả người đều trầm mặc, hắn không hề nhìn về phía ảnh chụp, mà lui đến một góc trong phòng khách ngồi xuống, đem đầu vùi vào chân.
Tạ Dung muốn đi đến bên cạnh con trại, bị Lâm Hinh kéo lại một phen, đối nàng lắc lắc đầu, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Dương Thông lén lút dời bước đến đứng gần Trương Quân, phòng ngùa hắn đột nhiên bùng nổ giống như lần trước ở trong phòng thẩm vấn.

Chính là, Trương Quân vẫn như cũ, trầm mặc mà ngồi ở góc phòng, đôi tay ôm đầu ngày càng chặt, cả người như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Những sự tình đó cần thiết phải đối mặt, nếu vĩnh viễn không dám đối mặt, mà chờ đến khi bùng nổ, có lẽ đã quá muộn.
Ở đây mấy người đều hiểu được điều đó, bởi vậy chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Hơn nữa, không chỉ giúp Trương Quân thoát khỏi bóng ma trong lòng, mà những điều hắn sẽ nói đối với vụ án này là manh mối cực kỳ quan trọng.
Trong lòng Lâm Hinh rõ ràng rằng giờ phút này Trương Quân đang gặp phải chính là câu chuyện có thể phá hủy tâm lý của một đứa trẻ như hắn vào năm đó, ban đầu thái độ của nàng đối với Trương Quân là một loại không sao cả, nhưng giờ phút này thấy hắn như thế, trong lòng nàng không nhịn được đối hắn dâng lên một sự ngưỡng mộ.
Quá trình sát hại năm đó khẳng định rất thảm thiết, bằng không cũng sẽ không làm cho một đứa trẻ sau một đêm liền đánh mất ký ức.


Hiện tại muốn hắn một lần nữa nhớ lại đoạn ký ức kinh khủng kia, chuyện này đối với một người bình thường cực kỳ không đơn giản, đồng thời cũng là dũng cảm.
Thật lâu thậ lâu sau, Trương Quân ngồi ở trong góc đột nhiên ngẩng đầu lên, trên trán đều là mồ hôi, Tạ Dung tức khắc xông lên phía trước, vì hắn mà lau đi mồ hôi, hỏi: "Quân nhi? Ngươi không sao chứ?"
Trương Quân nhẹ lắc đầu, nói: "Mẹ, đừng lo lắng, con không có việc gì."
Dứt lời, đôi mắt nhìn về phía Lâm Hinh, nói: "Cảnh sát Lâm, ta đã chuẩn bị tốt."
Ánh mắt của Lâm Hinh sáng lên, nàng hơi mỉm cười, nói: "Tốt."
Dương Thông lấy ra máy ghi âm để bên cạnh, bắt đầu ghi âm.
Trương Quân ngồi xuống trên sô pha, nói: "Bất quá ký ức của ta cũng không phải thực hoàn chỉnh, rốt cuộc năm đó ta cũng chỉ mới năm tuổi."
Lâm Hinh gật đầu, nói: "Không quan hệ, liền tính chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt, đối với chúng ta cũng đã trợ giúp rất nhiều."
Trương Quân chỉ vào bức ảnh ở trên bàn, chậm rãi kể rõ.
"Liền ở trước khu dạy học, ta tránh ở một góc bên ngoài không ai thấy được, ta chỉ ở xa xa nhìn thấy nam nhân kia đối Lục lão sư lôi lôi kéo kéo, lại còn thực hung, trong lòng ta bắt đầu sợ hãi...!Thoạt nhìn Lục lão sư cũng thực không thích hắn, bởi vì ta thấy nàng đẩy hắn ra.

Bọn họ nói một ít lời nói, nhưng là ta không hiểu bọn họ đang nói cái gì..."
"Sau đó, nam nhân kia đem Lục lão sư đẩy ngã trên mặt đất, cả người đè nặng lên nàng, Lục lão sư muốn kêu lên, nhưng nam nhân kia cũng che miệng nàng lại.

Còn ta thì không dám tiến lên...!Ta thật sự rất vô dụng..." Trương Quân rũ mắt nói.
Lâm Hinh nói: "Trương tiên sinh, ngươi không có làm sai, đừng tự trách."
Trương Quân gục đầu xuống một lát, sắp xếp lại ký ức của mình, tiếp tục nói: "Sau lại, ta nhớ rõ...!Ta nhớ rõ ta giống như...!Không phải giống như, ta nhớ rõ còn có một người nam khác xuất hiện, hắn đánh người xấu đang đè trên người Lục lão sư...!Chính là, ta đối bọn họ không có ấn tượng, ta không nhớ rõ bọn họ là ai, ta chỉ biết là hai người nam, khu dạy học không có bật đèn, rất tối, nên ta cũng không thấy rõ mặt của bọn họ."
"Sau đó, hai người kia bắt đầu đánh nhau, Lục lão sư hình như đã bị thương, bởi vì nàng không đứng lên, chỉ nằm đó...!Sau đó, người xấu kia lấy ra một cây gậy gỗ, đánh nam nhân kia một cái, kết quả nam nhân đó cũng ngã xuống, không đứng lên được."
"Sau lại, người xấu kia đi tới chỗ Lục lão sư, dùng gậy gỗ đánh vào đầu của nàng.

Qua đi, hắn xâm hại nàng..."
Nói tới đây, Trương Quân nhìn vào mắt của Lâm Hinh, nói: "Nhưng việc làm của người xấu kia đối với Lục lão sư, ta tin rằng cảnh sát Lâm cũng biết được từ báo cáo khám nghiệm rồi.

Vì để cho Lục lão sư một sự tôn trọng, những điều đó ta muốn giữ lại."
Lâm Hinh gật gật đầu, nói: "Không có gì, ta hiểu."
Trương Quân nói tiếp: "Sau đó, khu dạy học cũng vừa lúc được sửa chữa lại, hắn đen nam nhân kia kéo đến một căn phòng trữ đồ vô cùng nhỏ, diện tích của phòng giữ đồ đó cũng chỉ vừa với một người lớn thôi, hắn đem nam nhân đó nhốt lại...!Sau đó, hắn đem Lục lão sư kéo đến sân thể dục, đào một cái hố rồi chôn đi..."

Lâm Hinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy nam nhân bị nhốt lại sau đó như thế nào?"
Trương Quân nói: "Người xấu kia dùng xi măng mà công nhân để lại trét lên nhằm che dấu nam nhân kia, sau đó đóng cửa lại, ở bên cạnh cố gắng che lấp, sau đó liền dùng búa không ngừng gõ lên then cửa...!Thanh âm kia...!Vẫn luôn không biến mất..."
Tạ Dung nghe đến đó, rất là đau lòng.

Hai mươi năm qua đi, nàng mới biết được con trai của nàng đã trải qua này đó.

Nàng cho rằng hắn chỉ là thương tâm quá mức khi phải rời khỏi trường học quen thuộc, cho nên mới trở nên quái dị, trầm mặc.
Thì ra tất cả đều không phải...
"Trương tiên sinh, ý của người là phòng trữ đồ ở khu dạy học có giấu người?" Lâm Hinh hỏi.
"Đúng vậy." Trương Quân nói.
Lâm Hinh liếc mắt nhìn Dương Thông cùng Hoa Mai, hai người đều lắc đầu.
"Như vậy Trương tiên sinh, lúc những việc này phát sinh, không có ai nhìn thấy?" Lâm Hinh hỏi.
"Không có.

Phòng bảo vệ và sân thể dục đều cách khu dạy học một khoảng, nếu không ai đi qua chắc là không ai sẽ thấy.

Vào ngày thường, chưa đến đêm khuya, bảo an sẽ không đi tuần tra..." Trương Quân nói.
"Vậy, có người phát hiện ngươi sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Chắc là không có, vào lúc ta chạy đi, người xấu kia còn đang gõ..." Trương Quân nói.
Lâm Hinh gật gật đầu như thể đang suy tư điều gì.
Hoa Mai đột nhiên hỏi: "Vậy nam nhân bị giấu ở phòng trữ đồ là vẫn còn đang sống sờ sờ mà bị vùi lấp?"
Trương Quân không chắc nói: "Trong ấn tượng thì đúng là như vậy."
"Vậy ngươi có biết khu dạy học căn bản không có phòng trữ đồ sao?" Lâm Hinh hỏi.
Trương Quân sắc mặt biến đổi, nói: "Chẳng lẽ ta nhớ lầm? Chính là..."
Ánh mắt của hắn lâm vào mờ mịt, lại lần nữa đi vào mê hoặc, ký ức của hắn nói cho hắn là phòng trữ đồ tồn tại..