Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 5: [Cổ họng của mình bị hỏng thật rồi, là người câm ấy.]




Ban đêm Bồ Thần ngủ không ngon, cô tắt chuông báo thức, nằm trên giường thêm nửa tiếng.

Sáng sớm bố đã làm sushi cho cô nhưng cô không kịp ăn ở nhà, bố xếp sushi cắt gọn rồi gói lại trong màng bọc thực phẩm, đồng thời đặt cả một hộp sữa bò hâm nóng vào trong túi xách của cô, lại rửa sạch cho cô mấy chục quả anh đào mang theo.

Bồ Thần chạy một mạch từ nhà đến trường, lúc bước vào cổng trường, cô thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần trước 7 giờ, cho dù bước vào đúng lúc chuông vào học vang lên lúc 7 giờ, cũng không tính là đi muộn.

Cô lấy di động ra xem giờ, 6 giờ 55 phút.

Vào thời gian này, số học sinh ào vào cổng trường giống cô không phải ít.

Vừa rồi chạy gấp, cước bộ bây giờ của cô chậm lại bình ổn hô hấp.

Hôm nay trời vẫn âm u, tuyết đọng lại hai ngày trước còn chưa tan hết.

Bồ Thần đi sát phía bụi cây ven đường, dùng ngón tay đùa giỡn tuyết đọng trên bụi cây, một mạch chơi hết con đường.

Tần Dữ đi phía sau cách cô không xa cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy cả đoạn đường, anh thật sự không hiểu, từng vụn băng đông cứng giống như hạt muối đấy có gì hay mà chơi.

Bồ Thần không quay đầu lại nhìn, cũng không biết Tần Dữ đang ở đằng sau.

Đến phòng học rồi, mọi người tới gần như đông đủ, ngoại trừ Tần Dữ ngồi vị trí thứ hai từ dưới lên.

Hôm nay là ngày thứ ba Tần Dữ chuyển đến đây, Bồ Thần phát hiện anh là người rời đi sớm nhất và là người đến muộn nhất trong lớp, nghe các bạn học dãy cuối nói trong giờ Toán anh không còn ngủ nữa, nhưng cũng không chăm chú nghe giảng.

Có bạn học nói trong giờ học anh đọc tiểu thuyết gốc tiếng Anh, nhìn qua cực kỳ chăm chú.

Cô còn nghe bạn học nữ trong lớp thảo luận, nói Tần Dữ không có một chiếc bút nào, toàn dựa vào mượn bút qua ngày đoạn tháng.

Không biết thật hay giả.

Sau khi giải lao giữa giờ hôm nay kết thúc, Tần Dữ không theo bạn học lên tầng, đi vòng đến quầy bán đồ ăn vặt trong trường mua mấy hộp bút gel. Bút trong nhà rất nhiều chỉ là mỗi lần anh đều quên mang theo.

Mua xong bút quay lại, Tần Dữ bước vào phòng học từ cửa trước, vừa vào đã nhìn thấy Bồ Thần đang cầm hộp sữa bò uống, lúc anh đi nhanh qua mép bàn cô vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên, không chút phòng bị nào, ánh mắt cô và anh cứ thế chạm nhau.

Đối diện ngắn ngủi một giây đồng hồ, cô đã rũ mắt xuống.

Tần Dữ phát hiện cả một buổi sáng cô đều đang ăn, trước khi hết giờ tự đọc sáng sớm, cô ăn sushi, nghỉ giải lao tiết đầu tiên cô ăn trái cây, bây giờ cô lại uống sữa bò.

Anh còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình, Triệu Thù ngồi phía sau anh đã đi đến trước mặt.

Triệu Thù nói với anh: “Tần Dữ, cậu với tớ một nhóm, hôm nay nhóm chúng ta trực nhật, tan học buổi chiều hôm nay cậu đừng quên lau nhà đấy.”

Tần Dữ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Triệu Thù phụ trách lau bảng đen, cô ấy cầm một miếng giẻ lau ướt cùng một tờ báo giải trí đi lên bục giảng, trong miệng ngâm nga hát.

Bồ Thần cảm thấy Triệu Thù là nữ sinh lạc quan nhất trong lớp, mãi mãi không biết phiền não là cái gì, cho dù là một trong hai người duy nhất không đạt chuẩn môn tiếng Anh, tổng điểm còn là người hạng nhất từ dưới lên, cũng chưa từng ảnh hướng đến tâm tình cô ấy.

“Thần Thần, tớ phải lau bảng rồi.” Triệu Thù xưng hô với cô trước nay đều thân thiết như vậy.

Triệu Thù không thích học hành, nhưng tuyệt đối không qua loa với việc trực nhật, là người trực nhật nghiêm túc nhất trong lớp, mỗi lần đến lượt cô ấy trực nhật, cô ấy đều sẽ tự mang một miếng giẻ lau, lại chuẩn bị thêm một tờ báo giải trí.

Bàn Bồ Thần là cái gần bảng đen nhất, bụi phấn khi lau bảng kiểu gì cũng sẽ rơi một lớp lên bàn. 

Mỗi lần Triệu Thù trực nhật luôn dùng báo che trên bàn cô, che kín mít cẩn thận tất cả sách vở.

Có báo, chút phiền não nhỏ về bụi phấn hoàn toàn được giải quyết.

Triệu Thù thân thiết nói: “Thần Thần, cậu đi ra ngoài trước đi, tớ lau bảng xong sẽ gọi cậu quay lại.”

Bồ Thần cười yếu ớt, cầm điện thoại cùng ly nước lên, đi đến phòng trà nước rót nước.

Mấy ngày hôm nay sự tồn tại của Tần Dữ giống như ngôi sao vậy, mặc kệ là đi đến chỗ nào cũng có thể nghe được nữ sinh thảo luận về anh. Phòng trà nước có mấy bạn nữ đang xếp hàng rót nước, đề tài không thể tránh được mấy chuyện bát quái, sau đó không biết ai nhắc đến Tần Dữ.

“Tớ nghe bạn thân tớ nói, Tần Dữ là người Bắc Kinh, hộ khẩu ở Bắc Kinh.”

“Thật hay giả thế?”

“Lừa cậu chuyện này làm gì chứ, sau khi thay đổi chỗ ngồi bạn thân tớ ngồi trước Bành Tĩnh Dương.”

Mấy người bọn họ lập tức ra vẻ “Tớ đã hiểu”.

Nhưng mà bọn họ có một chuyện nghĩ mãi không ra đó là: “Vậy sao cậu ấy không ở Bắc Kinh thi đại học?”

“Ai biết được, Bành Tĩnh Dương chưa nói.”

“Nói không chừng hết cấp ba người ra du học, ở đâu cũng không quan trọng.”

“Cái này có khả năng đấy, dù sao thì nhà Tần Dữ có tiền.”

“Ài, ngay cả chuyện này cậu cũng biết à.”

“Nghe nam sinh lớp chúng ta nói, ngày hôm đó đưa cậu ấy đến trường là con xe ít nhất cũng bảy, tám trăm vạn, biển số xe cũng đáng tiền.”

Bọn họ nhỏ giọng nói, nhưng tiếng có nhỏ nữa, phòng trà nước lại chỉ lớn chừng đó, Bồ Thần nghe được không sót chữ nào.   

Trong phòng học, Triệu Thù còn đang lau bảng đen, khắp nơi toàn là bụi phấn, Bồ Thần rót nước quay lại đứng trên hành lang đợi.

“Đại gia Triệu!” Ngoài cửa có nữ sinh ngó đầu vào trong.

Bồ Thần thường xuyên nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp này đến tìm Triệu Thù, hình như là học sinh lớp 6.

Đại gia Triệu là biệt danh Triệu Thù tự lấy cho mình, khi mới vừa khai giảng có bạn học trêu chọc cô ấy, gọi là chú Triệu, Triệu Thù không vui, cảm thấy không đủ khí phách, sau đó đổi thành đại gia Triệu.

Triệu Thù đeo khẩu trang đang lau bảng đen, đôi mắt híp lại, “Gọi đại gia tớ có chuyện gì thế?”

“Cậu qua đây.” Nữ sinh ngoắc ngón tay với cô ấy.

Sau đó Bồ Thần chợt nghe thấy nữ sinh sau lưng dùng âm lượng không tính là nhỏ nói với Triệu Thù: “Giúp đỡ xíu, hỏi số WeChat Tần Dữ lớp cậu đi.”

Triệu Thù bày biểu cảm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhìn dáng vẻ sờ sợ của cậu đi, ngay cả muốn WeChat cũng không dám, cậu thật sự định yêu thầm đấy à. Tớ nói cho cậu biết, với kinh nghiệm cuộc đời phong phú 16 năm của đại gia tớ đây mà nói, nữ sinh yêu thầm không có mấy người kết quả tốt đâu, chỉ toàn lãng phí thời gian thôi. Thích thì đi tỏ tình đi, không được thì dẹp đi, đổi người khác.”

Nữ sinh xinh đẹp lớp số 6 làm nũng: “Ôi dào, giúp chút đi mà.”

Triệu Thù: “Không thấy tớ đang bận rộn với sự nghiệp lau bảng hả?”

Bồ Thần: “...”

Không phải cô cố ý nghe hai người họ nói chuyện đâu, chỉ là bọn họ nói không chút e dè, âm thanh quá lớn, không muốn nghe cũng khó.

Bồ Thần không muốn nghe bí mật của người ta, dịch về phía cửa sau một chút, cô ghé vào lan can nhìn xuống dưới tầng. 

Chưa được hai phút, bên cạnh có thêm một thân hình cao lớn, cô quay mặt, người qua đây là Tần Dữ, cách cô nhiều lắm cỡ một mét.

Cả người Tần Dữ lười biếng mà ghé vào lan can, trắng trợn chơi điện thoại. Tay anh thuộc kiểu cực kỳ xinh đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.

Hai tay Tần Dữ gõ chữ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím di động.

Bồ Thần chỉ liếc mắt về bên đó một chút, rất nhanh đã rời mắt.

“Tần Dữ.” Nữ sinh xinh đẹp lớp 6 kia đi qua.

Bồ Thần không nghe nữ sinh đó xin WeChat của Tần Dữ bằng cách nào, cô bước nhanh rời khỏi hành lang.

Nữ sinh nhìn Tần Dữ, trong lòng thấp thỏm bất an, cô ấy chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh: “Xin chào, tớ là bạn của Triệu Thù, có thể thêm bạn WeChat không?”

Nói xong, nữ sinh không khỏi đỏ ửng vành tai, đây là lần đầu tiên cô ấy hỏi xin phương thức liên lạc của nam sinh, cô vẫn luôn có tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng đứng trước mặt Tần Dữ vừa cao vừa có chút lạnh lùng trước mặt, cô ấy đột nhiên không còn tự tin nữa.

Tần Dữ: “Thật xin lỗi, trong điện thoại của tớ không có sim.”

Không có sim, cho nên không có WeChat.

Anh nói: “Trong nhà tớ quản nghiêm lắm, chỉ có thể chơi mấy kiểu trò chơi nhỏ gì đó thôi.”

Nữ sinh: “...”

Lúc cô ấy đang thất thần thì Tần Dữ đã vào phòng học.

- --

Tiết thứ tư là tiết tiếng Anh, giờ nghỉ giải lao tiết ba, Bồ Thần cùng Lục Bách Thanh đi đến văn phòng lấy bài thi, chiều hôm qua bọn họ lại kiểm tra tiếng Anh.

Lục Bách Thanh đang nói chuyện với một vị phụ huynh, nói gì mà xử sự kiên nhẫn, từ từ sẽ đến.

Bồ Thần gõ cửa.

Lục Bách Thanh ý bảo cô qua đây, đưa bài thi cho cô.

Bài thi trên cùng là của cô, cao hơn 4 điểm cho với lần trước, 122.

“Cuối tiết đến lượt mấy bạn này chữa bài thi, bảo mấy bạn đó chuẩn bị một chút.” Dứt lời, Lục Bách Thanh lại đưa một tờ giấy cho cô.

Là danh sách học sinh lên bục giảng chữa đề, tên Tần Dữ cũng ở đây.

Lục Bách Thanh thường xuyên để học sinh lên chữa đề, chỗ nào giải chưa trọn vẹn, thầy sẽ ở bên cạnh bổ sung. Ngoại trừ cô, mỗi bạn trong lớp đều có cơ hội lên chữa bài, ngay cả Triệu Thù thi không đạt chuẩn cùng từng được lên, thầy Lục để cô ấy tự chọn đề mà mình biết làm.

Hôm nay Lục Bách Thanh không có thời gian chữa câu sai cho một mình cô, Bồ Thần ôm bài thi rời đi.

Từ lúc Bồ Thần đi vào văn phòng, ánh mắt Tần Minh Nghệ đã dõi theo cô như hình với bóng, rất ít người mặt mộc có thể khiến bà vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, cô gái nhỏ này là một trong số đó.

Trong vẻ đẹp dịu dàng lộ ra chút khí chất lạnh lùng.

Giống như một hồ nước trong vắt mềm mại nhất, nhưng hồ nước này lại ở trên núi tuyết.

Chờ Bồ Thần đi xa, Tần Minh Nghệ không keo kiệt khen ngợi: “Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, chỉ là tính tình lạnh nhạt không thích nói chuyện.”

Lục Bách Thanh: “Không phải em ấy không thích nói chuyện, là không nói được, em ấy rất hiểu chuyện.”

“Hử?” Tần Minh Nghệ nhất thời không hiểu rõ ý của thầy là gì.

Lục Bách Thanh nói: “Hồi học tiểu học cổ họng bị thương, hoàn toàn không nói thành tiếng được.”

Tần Minh Nghệ kinh ngạc không thôi, cảm khái cô gái nhỏ này sống không dễ dàng gì, càng hâm mộ: “Nếu Tần Dữ có thể hiểu chuyện giống cô bé đó thì tốt rồi.”

Lục Bách Thanh nhìn Tần Minh Nghệ, không nói tiếp, thầm nghĩ: Chị cùng anh hai Hà làm bố mẹ cũng không bằng một phần mười của Bồ Vạn Lý, đừng yêu cầu cao như vậy.

Sáng hôm nay Tần Minh Nghệ có hơn một tiếng rảnh rỗi, công ty luật ở gần đây, bà tranh thủ thời gian rảnh qua đây, buổi chiều còn có một vụ án phải mở phiên tòa. Ngày Tần Dữ đến báo danh, chi nhánh bên Thượng Hải có vụ án khó giải quyết, sáng sớm bà đã phải vội vàng chạy qua, đành phải để tài xế đưa Tần Dữ đến trường học.

Hôm nay qua đây xem như đền bù một chút cho Tần Dữ.

Tần Minh Nghệ đối với con trai có lòng mà không đủ sức, “Chị không biết trong lòng Tần Dữ đang suy nghĩ gì nữa, nói gì với thằng bé nó cũng qua loa có lệ.”

Lục Bách Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị lên lớp.

Về phần rốt cuộc trong lòng Tần Dữ suy nghĩ cái gì, thầy không thể nào biết được, chưa từng trải qua không có cách nào cảm nhận được, “Trước hết cứ để thằng bé buông thả bản thân đi, chờ thằng bé cảm thấy không thú vị nữa, tự nhiên sẽ có thể trở về quỹ đạo.”  

Chỉ mong là vậy.

Tần Minh Nghệ cùng Lục Bách Thanh cùng nhau đi ra khỏi văn phòng, lo lắng nói: “Chị chỉ sợ thằng bé hoàn toàn tự mình sa ngã.”

Hai người đi đến góc rẽ cầu thang tầng 2, Lục Bách Thanh nói nhiều thêm một câu: “Chị, chị dành nhiều thời gian ở bên Tần Dữ đi.”

“Chị nào…” Có thời gian. Tần Minh Nghệ im lặng vài giây mới nói: “Cho dù ở nhà, chị cũng không biết nói với thằng bé cái gì, nói chuyện học tập, thằng bé không thích nghe.”

Có đôi khi bà hoảng hốt, con trai đã lớn đã cao như vậy rồi, sắp cao bằng bố nó rồi.

Lục Bách Thanh không bình luận gì thêm, cuối cùng, anh nhờ cậy Tần Minh Nghệ một chuyện: “Chị, chuyện em ở Tô thành, đừng nói cho người khác biết.”

“Yên tâm, chuyện này chị tự có chừng mực.” Tần Minh Nghệ vẫy vẫy tay với Lục Bách Thanh rồi đi xuống tầng.

- --

Trong lớp học, Bồ Thần đang phát bài thi, bài thi của Tần Dữ ở cuối cùng, được 49 điểm.

Cuối cùng thì Triệu Thù không cần ở vị trí thứ nhất từ dưới lên nữa.

Giờ giải lao Tần Dữ không ra ngoài, cúi đầu đọc tiểu thuyết, toàn là tiếng Anh.

Bồ Thần nhẹ nhàng đặt bài thi của anh trên bàn.

Bóng dáng bên cạnh không có ý muốn đi, Tần Dữ ngẩng đầu, hỏi: “Có chuyện gì?”

Bồ Thần đã sớm gõ xong một hàng chữ đưa cho Tần Dữ nhìn, [Thầy Lục bảo tiết sau cậu lên bục giảng chữa đề.] Cũng kèm theo phải chữa những câu nào.

Tần Dữ nhìn xong, dựa vào bàn học đằng sau, nhìn chằm chằm vào cô, anh không rõ mình đắc tội cô chỗ nào, khiến cô có thành kiến sâu đậm với anh như vậy, nói cũng không muốn nói với anh.

Bồ Thần bị anh nhìn đến không biết làm sao, nhắc nhở anh: [Cậu đừng quên chuẩn bị.]

Tần Dữ biết sao lại thế này, giải thích với cô: “Ngày hôm đó tớ ném phấn không phải cố ý muốn ném vào cậu, sau đó không phải đã giúp cậu lau sạch rồi sao, cũng nói xin lỗi với cậu, sao cậu có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả một câu nói cũng không nói tử tế với tớ.”

Bồ Thần: “...”

Cô gõ chữ: [Dây thanh đới của tớ hỏng rồi, không có cách nào nói được.]

Tần Dữ cho rằng cô bị cảm cúm dẫn đến khàn tiếng, sửa cho đúng: “Vậy không phải là hỏng rồi, là không thoải mái.”

Bồ Thần: [Không phải là không thoải mái, cổ họng của tớ bị hỏng thật rồi, là người câm ấy, không cách nào nói chuyện được.]

Tần Dữ bất đắc dĩ nhìn cô, cáu kỉnh lên cô thật đúng là có thể lý sự bất chấp mà. 

Không muốn nói chuyện nhiều với anh, ngay cả hai chữ “người câm” cô cũng lấy ra được. Rõ ràng hôm qua lúc Lục Bách Thanh đưa Oden qua, cô còn mở miệng vừa nói vừa cười với Lục Bách Thanh, hình như nói là thầy Lục.

Lúc ấy anh ở cửa tiệm Oden, nhìn thấy rất rõ ràng.

Ban đầu anh không rõ vì sao Lục Bách Thanh đi về hướng bên kia, sau đó nhìn thấy Bồ Thần, hóa ra là Lục Bách Thanh qua cho cô một phần Oden.

Sau đó Bồ Thần nói chuyện cùng Lục Bách Thanh bao lâu thì anh không biết, anh cầm được Oden của mình xong thì đi về nhà.

Tần Dữ không quan trọng chuyện cô có sẵn lòng nói chuyện với anh hay không, không biết vì sao, anh cực kỳ không thích cô nói bản thân là người câm, cho dù là cô chỉ đang giận dỗi với anh, anh cũng không muốn nghe thấy.

Không hiểu sao, anh muốn phân cao thấp với cô: “Xin lỗi, mắt tớ cận thị nặng, nhìn điện thoại của cậu tốn sức lắm, về sau cậu có lời gì nói trực tiếp với tớ.”

Bồ Thần mím môi, xoay người ngồi về chỗ của mình.

Tần Dữ vẫn luôn nhìn theo cô, anh lớn như vậy rồi, lần đầu tiên có người bày sắc mặt cho anh xem.

Chuông vào học vang lên, bạn ngồi cùng bàn và Triệu Thù ngồi ghế sau chậm rì rì tiến vào.

Tần Dữ quay đầu hỏi Triệu Thù: “Có phải Bồ Thần đối xử với ai cũng như vậy không?”

Triệu Thù không hiểu hỏi lại: “Như vậy là như nào?”

Tần Dữ: “Không thích nói chuyện với người khác.” Hoặc là nói, chỉ là không thích nói chuyện với một mình anh.

Triệu Thù: “Hiểu lầm rồi.”

Tần Dữ không biết Bồ Thần không thể nói chuyện cùng không có gì kỳ lạ, tính thử mà xem, anh chuyển đến 3 ngày, chỉ có ngày vừa đến, anh chào hỏi bạn cùng bàn, bạn cùng bàn hỏi anh trước kia học cấp ba trường nào, anh nói mình học ở Bắc Kinh.

Nhưng học ở trường nào ở Bắc Kinh thì anh không nói.

Bạn ngồi cùng bàn là đứa trẻ thành thật, ngày thường ít nói, hai người còn không giao lưu gì mấy, càng sẽ không chủ động nói chuyện trong lớp với anh.

Cô nói với Tần Dữ cộng lại cũng chưa quá ba câu, Tần Dữ vào học không phải ngủ chính là một mình ở bên ngoài hành lang chơi game, tan học là người đi đầu tiên, đến còn muộn hơn cả cô đây.

Hai ngày này vừa vặn giáo viên không đặt câu hỏi cho Bồ Thần, mà Bồ Thần ngoại trừ thu và phát bài tập tiếng Anh, chưa từng giao lưu gì với bạn học trong lớp. Bởi vì Bồ Thần không thể nói, cho nên không có chuyện gì quan trọng, không ai làm phiền cô.

Triệu Thù: “Thần Thần không thể nói, khi học tiểu học dây thanh đới bị hỏng, cậu không thấy cậu ấy luôn mang theo di động sao, chỉ có thể giao lưu với người khác bằng cách gõ chữ thôi.”

Tần Dữ sững sờ.