Nơi Ta Gặp Nhau - BunnyAnnie

Chương 13: Nhớ nhung khôn nguôi




"Tiểu thư cứ thoải mái, đừng căng thẳng! Dù sao cũng đã từng quen biết." Nam nhân đó ngồi đối diện nó, nụ cười trên mặt như ma vương tái thế.

Là hắn! Là người đã lừa dối nó! Nó dĩ nhiên là không tin liền lấy tay dụi mắt mấy lượt, kết quả vẫn thấy hắn ngồi đối diện nó mà cười. Giờ nó chỉ muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đi về tay không thì chắc chắn sẽ bị tên Trịnh Hàn kia đuổi ra khỏi đội, thế là chỉ biết cúi gằm mặt.

Bỗng nó nhớ ra điều cần hỏi, cần làm thế là dẹp bỏ cái vẻ u dột kia đi, hướng đôi mắt kia lạnh lùng nhìn hắn, "Giám đốc, anh nói gì vậy? Ta chỉ là một sinh viên bình thường, gọi "tiểu thư" không phải là hơi khách sáo hay sao?".

"Tiểu thư giấu ai thì được nhưng không thể giấu ta nổi đâu." Hắn nháy mắt lộ rõ vẻ gian tà, "Thông tin của khách hàng đối với ta khá quan trọng, dĩ nhiên phải điều tra một chút." Nói rồi hắn ung dung uống một ngụm trà.

Nó suy ngẫm, nở nụ cười quỷ quyệt nhìn hắn, "Nhưng người đặt hàng với anh là Trịnh Hàn, không phải ta, thế thì anh làm sao điều tra đây?"

"À ta chưa nói hết, tiểu thư là nhân viên dưới trướng Trịnh Hàn và công việc của các người ta dĩ nhiên đã biết." Hắn khoanh tay dựa người vào thân ghế quan sát biểu cảm của nó.

Công việc của bọn ta? Đã biết?

Nó rời khỏi ghế ngồi, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng rút thanh kiếm trên vai ra kề vào cổ hắn, "Xui cho anh. Những người có ý đồ khi biết được thân phận của bọn ta đều chỉ có chung một kết cục.".

"Ồ, tiểu thư manh động thật! Nhưng ta không hề có ý đồ, tuyệt nhiên sẽ giữ bí mật." Hắn nắm chặt cổ tay nó kéo lại, nó mất đà ngã luôn lên người hắn, "Nếu có thì chỉ có ý đồ với cô." Lại còn mỉm cười thật quyến rũ.

"Anh!" Nó cựa người ngồi dậy, "Đừng hành động ngông cuồng!".

Hắn buông cổ tay nó ra, nó liền đứng dậy cách xa một khoảng. Khi nãy kiếm của nó đang kề cổ hắn, nó bị hắn kéo làm đường kiếm sượt qua một vệt dài trên cổ, vết thương bây giờ đang rỉ máu, vấy lên cổ áo sơ mi trắng li ti vài giọt máu.

Nó hoảng hốt chạy lại, quên cả việc hắn là ai, "Làm sao đây? Làm sao bây giờ?".

Hắn bật cười trước hành động luống cuống đó của nó, với tay lấy một chiếc giấy ăn trên bàn lau vết máu trên cổ, nhìn nó đầy dịu dàng, "Xem ra em vẫn còn lo lắng cho ta lắm nhỉ?".

Nó sững người, khi phát hiện khoảng cách giữa mình và hắn quá gần thì đã muộn, nó bị hắn kéo luôn vào người, giữ thật chặt. Nó lập tức theo phản xạ muốn đẩy ra liền bị hắn ghì chặt hơn, hơi thở ấm nóng phả bên tai:

"Chỉ một phút thôi! Em nhẫn tâm không cho ta nhìn thấy suốt ba năm trời, giờ ta lại được nhìn thấy em, em lại muốn cho ta chịu đựng không được thể hiện nỗi nhớ em sao?" Nói đoạn, hắn vuốt ve mái tóc nó, "Em là nữ nhân độc ác nhất mà ta biết.".

Nó dĩ nhiên là xúc động, muốn ôm lấy hắn thật chặt nhưng những ký ức của sự việc khi xưa không cho phép, nó liền đẩy hắn ra, đứng dậy nói giọng vẻ chán ghét: "Hừ! Anh đừng có nói lời điêu ngoa! Hay anh lại muốn nhìn thấy bộ dạng ta quy phục trước những lời tình cảm giả dối của anh thì anh mới hài lòng?" Nó đập mạnh tay xuống bàn, "Mau đưa ta chai rượu của Trịnh Hàn, đừng làm mất thời gian của ta.".

"Trước khi đưa ta cần nói với em rõ ràng một chuyện mà đó giờ ta hèn nhát không nói." Hắn đi lại bàn làm việc lấy ra một hộp đựng rượu màu đỏ mận, "Từ trước tới nay ta chưa từng lừa dối em, cũng chưa từng có ai khác ngoài em.".

"Xảo biện! Vậy ý anh nói lúc anh hôn cô ta là ta đã hiểu lầm? Chẳng lẽ mắt ta có vấn đề nên nhìn nhầm người khác thành anh?" Nó bực mình nói với vẻ khinh miệt.

"Đúng là ta đã hôn cô ta nhưng ta không hề chủ động, cũng đã phản kháng.".

"Vậy tại sao lúc đó anh không giải thích rõ với ta mà phải đợi tới bây giờ?".

"Vì ta biết tính em rất khó chấp nhận lời giải thích và vì ta quá hèn nhát." Giọng hắn trầm như muốn hoà vào không trung.

Thì ra mình nhỏ mọn thật!

"Hừ! Bây giờ sự thật có là gì thì ta cũng không quan tâm, tất cả đã là quá khứ rồi." Nó giật mạnh hộp rượu trên bàn quay người đi luôn. Chỉ có hắn đứng đó cười trong đau khổ.

Phải! Ba năm, đã quá trễ rồi.

--------------------------

Rầm!

Nó đạp cửa bước vào văn phòng của Trịnh Hàn khiến anh ta đang xì xoạp húp nước mì liền giật mình ho sặc sụa.

"Này! Cô tính doạ chết ai vậy?" Sặc một hồi anh ta mới định thần lại mà gân cổ lên quát nó.

"Ta thực muốn giết chết anh đấy đội trưởng." Nó quét đôi mắt bạc đầy sát khí kia khắp người Trịnh Hàn khiến anh ta rùng mình mấy lượt. Nó tuốt kiếm khỏi vỏ, chĩa mũi kiếm vào tên đang ăn mì trước mặt, "Anh mà còn cả gan nhờ ta đi tới đó thêm lần nào nữa ta sẽ một nhát đâm chết anh.".

Nó đặt một hộp rượu màu đỏ mận lên bàn của Trịnh Hàn rồi thu kiếm lại đi ngay. Anh ta nuốt nước bọt ực một cái, nhìn nó như thể không tin được là nó vừa mới hăm doạ mình.

Rốt cuộc tên giám đốc kia đã làm gì cô ta mà cô ta lại về đây trút giận lên mình kia chứ?

Tít tít tít!

Vừa ra khỏi phòng của Trịnh Hàn điện thoại nó báo có tin nhắn, là tin nhắn của Chính Nhân.

"6h anh qua nhà đón em nhé!".

Chính xác là nó đã quên béng việc hôm nay có hẹn ăn tối cùng chú thím và Chính Nhân. Thế là lại ba chân bốn cẳng chạy về nhà thay quần áo.

Trên chiếc xe màu bạc của Chính Nhân, nó ngồi ở ghế phụ còn anh thì lái xe. Thấy nó im lặng một cách bất thường anh đành phải lên tiếng trước:

"Em sao vậy? Hôm nay bị ai cắt mất lưỡi sao?".

"Anh à, hôm nay em tình cờ gặp Phong Minh Luân." Nó không quan tâm tới câu hỏi trêu đùa của Chính Nhân, lặng lẽ thốt ra một câu có sức công phá lớn tới mức Chính Nhân nghe xong liền lạng tay lái.

Anh điều chỉnh lại vô lăng, quay mặt qua hỏi nói với vẻ không thể tin, "Gì chứ? Cậu ta ở đâu mà em gặp?".

"Đội trưởng nhờ em đi lấy hàng đặt trước, xui xẻo thế nào lại gặp hắn ta là người giao hàng." Nó ghìm giọng thật trầm, đó là cách nó tỏ ra phẫn nộ trước mặt Chính Nhân.

"Lấy gì cơ? Ở đâu?".

"Ra ngoại ô thành phố lấy chai rượu ở công ty sản xuất rượu ngoại nhập Gold Bell.".

"Cậu ta là gì ở công ty?" Chính Nhân có chút ngờ vực nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của nó.

"Là giám đốc." Nó lạnh nhạt buông thõng một câu xanh rờn, dĩ nhiên là chỉ với Chính Nhân.

Két!

Anh phanh xe gấp, ngạc nhiên quay lại nhìn nó, "Em đùa à?".

"Sao lại đùa? Hắn ta thật sự là giám đốc đấy!" Nó bình thản nhìn Chính Nhân liên tục đập đầu vào vô lăng.

"Công ty Gold Bell là một công ty tầm cỡ đấy, sao thằng nhóc chưa học hết đại học như nó lại có thể làm giám đốc?".

"Sao anh hỏi em? Anh đi mà hỏi hắn ta kìa." Nó giục Chính Nhân, "Anh mau đi nhanh lên, chú thím đang chờ kìa! Chuyện này để sau hẵng nói." Anh cũng sực nhớ ra liền phóng xe đi.

Bữa tối nó và Chính Nhân phải vờ vui vẻ cho chú thím vui, cứ cười cười nói nói kiểu giả tạo khiến hai người phát mệt. Cuối cùng trước lúc thím tiễn bọn nó ra về, bà ấy che miệng cười thích thú:

"Hai đứa vờ vịt vui vẻ trước mặt thím làm thím thấy buồn cười thật!" Nó và Chính Nhân chỉ biết đứng hình cười chữa ngượng. Đúng là không gì có thể qua được mắt của bà thím này.

---------------------------

Hôm sau nó mang tâm trạng cực kì nặng nề tới trường, Kiêu Long đi cạnh thấy nó phờ phạc như thế cứ nghĩ là nó bệnh rồi, lo lắng đưa tay sờ trán nó:

"Linh nhi, sao nhìn em thiếu sinh khí thế? Trán đâu có nóng.".

"Hôm qua em đã gặp lại tên phản bội Phong Minh Luân anh ạ." Nó thở dài cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất. Kiêu Long nghe xong không khỏi giật mình.

Em mệt mỏi như vậy là vì cậu ta, cậu ta luôn là sự quan tâm của em, từ trước tới nay chưa hề thay đổi. Chỉ có em và anh là ngu ngốc không nhận ra chuyện này. Vậy mà anh còn hy vọng hão huyền cho rằng có ngày em sẽ đáp lại tình cảm chân thành của anh. Mộng tưởng của anh không thể cứ thế mà cướp đi niềm hạnh phúc mà đáng ra em đã được hưởng từ rất lâu rồi, đã đến lúc em hạnh phúc thay cho anh rồi.

"Linh nhi, tối nay tập kiếm đạo xong anh sẽ tới đón em nhé? Có vài chuyện trong quá khứ anh cần nói rõ cho em biết.".