Nơi Ta An Lòng

Chương 9




Vinh Yên thấy cậu cúp điện thoại, đi tới nắm lấy tay cậu, một bộ dáng người lớn: “Ai, ba ba của cháu già rồi, càng ngày càng lải nhải, Hành Hành chú không cần để ý.”

Vinh Mặc bất quá chỉ 31 tuổi, làm sao lại già? Liêu Hành cười, chỉ vào xe đầy đồ ăn vặt nói: “Ba ba cháu nói không cho cháu ăn đồ ăn vặt.”

Vinh Yên mở to hai mắt, lại thành khẩn nói: “Hành Hành, ba ba của cháu thật sự già rồi, quan niệm cũng rất cổ hủ, cảm thấy con nít không nên ăn mấy cái này. Nhưng mà trẻ con trời sinh liền thích ăn đồ ăn vặt nha! Chú có thấy vậy phải không?”

Liêu Hành nghiêm túc nói: “Thứ nhất, chú trước đây cũng không thích đồ ăn vặt (kì thật là bời vì quá nghèo, không thể ăn); thứ hai trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng; thứ ba, cháu nên gọi là chú, không phải Hành Hành.”

Vinh Yên mếu máo: “Hành Hành thật không có tiền đồ mà, giống y chang chú hai của cháu, đặc biệt nghe lời ba ba. Không như chú Trầm...”

Trầm Hướng? Liêu Hành hỏi: “Hắn thế nào?”

Vinh Yên vẻ mặt sủng bái: “Chú Trầm đặc biệt bằng mặt mà không bằng lòng.”

“...” Đây là chuyện đáng sùng bái hả? Liêu Hành nghiêm mặt đem đồ ăn vặt từng cái từng cái lấy ra bên ngoài, giáo dục bé, “Bé ngoan không cần học theo cái đó.”

Vinh Yên buồn bực, nhưng cũng không có ngăn cậu lấy ra.

Liêu Hành cuối cùng vẫn mua rất nhiều thức ăn, Vinh Yên vừa giúp cậu đặt đồ lên quầy thu ngân vừa hỏi: “Hành Hành không nghe lời ba ba sao?”

Liêu Hành quơ quơ khoai tây chiên trong tay: “Đây là cho chú ăn đó.”

“Hừ.”

Ra khỏi siêu thị, Thân Việt đã chờ cậu ở bên ngoài, giúp bọn cậu cầm lấy đồ đạc, còn chủ động chào hỏi Vinh Yên: “Đã lâu không thấy nha, Tiểu Yên có nhớ chú không đó?”

Vinh Yên gật gật đầu: “Có, chào chú Thân Việt.”

Thân Việt sờ sờ tóc bé, quay đầu nói chuyện với Liêu Hành: “Lâm thư kí gọi điện thoại cho cậu chưa?”

“Không.” Liêu Hành lắc đầu, nâng cằm nhìn về phía Vinh Yên, “Nhưng mà ba bé gọi điện thoại đến.”

“...” Thân Việt sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài, “Cậu nói xem cậu là cái vận khí gì, tránh lâu như vậy, cư nhiên vẫn tránh không được.”

Liêu Hành biện giải: “Ít nhất không thấy người là được rồi.”

“Con gái cũng đưa đến chỗ cậu rồi, chính chủ còn có thể tránh sao?” Thân Việt tức giận, “Cậu mấy ngày nay cứ hầu hạ thật tốt thiên kim của người ta đi, thiếu một cọng tóc lấy đầu của cậu đền cũng không được.”

Liêu Hành vẻ mặt khổ sở: “Mình là đàn ông độc thân, ngay cả kết hôn còn chưa có, làm sao biết chăm sóc một đứa trẻ?”

“Cũng không phải là trẻ con, đã là bé con 4 tuổi rồi, sẽ dễ quản hơn.” Thân Việt thấp đầu hỏi Vinh Yên, “Tiểu Yên rất ngoan, đúng không?”

Vinh Yên gật đầu: “Dạ, cháu còn có thể chăm sóc Hành Hành đó.”

“Phụt, Hành Hành... Cháu sao gọi chú ấy là Hành Hành?”

“Bởi vì tất cả mọi người đều gọi chú ấy là Hành Hành nha.” Vinh Yên đáp.

Liêu Hành thở dài: “Tui cảm thấy được tui phải đổi nick name mà bọn họ đặt, bị bọn họ cứ gọi là Hành Hành, còn có uy tín gì? Tốt xấu gì tui cũng là một tên đàn ông lăn lộn mà.”

“Này còn tùy vào cậu sao?” Thân Việt cà khịa, “Còn hơn đừng nói, với diện mạo của cậu, không biết thì thôi, còn có người cứ tưởng cậu là sinh viên mới ra trường đó! Nhiều năm như vậy, như thế nào không thay đổi hả!”

Liêu Hành vô tội nói: “Mặt nộn, không có biện pháp! Cậu lại không để tui để râu...”

“Đừng có mà tưởng bở! Cậu để râu cũng như đứa nhỏ mặc quần áo người lớn. Mình cũng cảm thấy kì lạ, cậu nói cậu cũng chỉ có cái mặt, cũng coi là được, có chút tuấn lãng đoan chính nha, thế nhưng nhiều năm như vậy, một chút cũng chưa già nhỉ?” Thân Việt thực nghi hoặc.

“Nếu không cứ nói vận khí tui tốt đi?” Liêu Hành đắc ý, “Thượng thiên ưu ái, mệnh tốt!”

Thân Việt: “Biến!”

Hai người về đến nhà, cùng nhau giúp Vinh Yên sắp xếp lại phòng khách. Cô bé cũng không kiêu căng, đem sách báo nhi đồng cùng một con gấu pooh dọn xong liền chủ động nói lời cảm ơn, cũng không có yêu cầu gì nữa.

Nhìn thấy thời gian cũng sắp tới giữa trưa, Thân Việt hỏi Liêu Hành: “Giữa trưa đi chỗ nào ăn vậy?”

“Kêu bên ngoài được không?” Liêu Hành lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi ý kiến của Vinh Yên, “Dục Trạch muốn ăn cái gì?”

“Cháu cái gì cũng có thể, không kiêng gì hết.”

“Thật dễ nuôi nha.” Liêu Hành cảm khái, “Vậy mua cơm hộp là được rồi.”

Thân Việt một cước đá tới: “Khó có khi đến nhà cậu một chuyến cậu liền để cho chúng tôi ăn cái này? Có tình người không vậy? Đi ra ngoài ăn!”

Liêu Hành ủy khuất: “Không có tiền.”

“Mấy hôm trước không phải mới phát tiền lương sao?” Thân Việt mới không thèm tin.

“Trên đường gặp cướp hung hãn, tiểu sinh thân thể tàn nhược, không địch lại...” Lời còn chưa dứt, bị Thân Việt vỗ qua: “Tôi mời!”

Liêu Hành dắt tay Vinh Yên, vui vẻ nói: “Dục Trạch chúng ta đi ăn tiệc lớn thôi! Khách sạn Hoàng Đô thế nào?”

Thân Việt: “...”

Vinh Yên gật gật đầu: “Được, chỗ đó có cháo hải sản rất ngon!”

Thân Việt: “... Hự! Hợp nhau lừa tôi hả!”

Liêu Hành đã nắm lấy tay Vinh Yên chuẩn bị ra ngoài.

Cuối cùng vẫn là đi khách sạn Hoàng Đô.

Tuy rằng khách sạn này tên nghe hơi sến súa, nhưng vẫn là một khách sạn năm sao vô cùng xa hoa khiến cho đại bộ phận người trong thành phố này không khỏi lùi bước. Thân Việt vào cửa theo thói quen nói: “Ba người, ghế lô.”

Tiểu thư tiếp tân cười gật đầu: “Mời mấy vị qua bên này.”

Ba người đi theo, liền thấy hướng đi không đúng nha! Thang máy như thế nào lại lên tầng năm? Thân Việt hỏi người trong thang máy: “Tiểu thư, chúng tôi là đặt ghế lô... hẳn là lầu ba chứ?”

Thân Việt thường xuyên tới đây xã giao, đối với phân bố các tầng nơi này rất rõ, lầu ba chủ yếu là một ít bao sương nhỏ, có thể cùng bạn bè gọi chung gặp mặt, tầng năm là cảnh trí lộ thiên ngắm cảnh, chỗ rất ít mà giá cũng rất mắc, cho nên rất khó đặt được.

Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Tiên sinh ngài nói đùa, Vinh tiên sinh luôn có vị trí cố định ở tầng năm, chúng tôi làm sao dám chậm trễ?”

Thân Việt cùng Liêu Hành đều đồng loạt cúi đầu nhìn Vinh Yên.

Vinh Yên vẻ mặt không hiểu: “Hả? Cô cũng biết ba cháu sao?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu: “Vinh tiên sinh thường đến đây.”

Thân Việt ở một bên nói nhỏ: “Bọn mình cái này có tình là hưởng vinh quang của ông chủ lớn không nhỉ?”

Liêu Hành thấp giọng nói: “Kỳ thật tui càng muốn biết có thể xuất hiện kịch bản như trong phim truyền hình sau khi bọn mình ăn cơm xong không cần trả tiền mà toàn bộ đều ghi sổ hay không đó...”

“...” Thân Việt hít thở, “Cậu có tiền đồ quá ha? Dám chiếm tiện nghi của đại boss?”

“Không dám...” Liêu Hành buồn bực.

Tới tầng năm, tầm nhìn trống trải rất đẹp để ngắm cảnh quả nhiên tiền nào của đó, ba người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ gọi món, Thân Việt làm chủ kêu đồ ăn, còn cố ý hỏi nhân viên phụ vụ những thứ Vinh Yên hay ăn, giúp Vinh Yên gọi một phần như thường lệ.

Vinh Yên mếu máo: “Sớm biết thế cháu với mấy chú ra ngoài ăn rồi..”

“Sao vậy?”

“Kia mấy thức ăn đều là do tư vấn dinh dưỡng đề cử, ba ba cháu mỗi lần đến đều gọi mấy thứ đó.” Vinh Yên níu lấy tay áo Liêu Hành, “Hành Hành, giúp cháu chọn món khác được không?”

“Được, cháu muốn ăn gì?” Liêu Hành giúp bé mở thực đơn, lật một nửa mới nhớ ra liền hỏi, “Cháu coi mấy nhân viên chỗ này sẽ nói với ba ba cháu ăn những gì không?”

“Sẽ không.” Vinh Yên lắc đầu, “Nhưng mà ba ba sẽ hỏi.”

”...” Liêu Hành khép lại thực đơn, nghiêm mặt nói, “Chúng ta vẫn để như cũ đi.”

Vinh Yên: “...”

Khi ăn cơm, hai người lớn nói chuyện phiếm, vì cố kỵ Vinh Yên ở đây, không có nói về Vinh Mặc. Thân Việt nói tới chuyện kí lại hợp đồng: “Về chuyện kí lại hợp đồng, công ty đối với giá trị hợp đồng không có câu trả lời chắc chắn, thế nhưng bọn họ cũng có cân nhắc đến phương hướng phát triển tương lai của cậu. Hiện giờ điện ảnh và truyền hình đều có không ít ngôi sao, trước mắt bằng vào nhân khí của cậu, thử một chút cũng không khó, thế nhưng tôi từ chối giúp cậu rồi.”

“Ca sĩ làm diễn viên, diễn viên thì qua ca hát” là một chiến thuật mà rất nhiều ngôi sao trước mắt nhắm tới, điện ảnh và phim truyền hình Liêu Hành đều đi đôi, phát triển rất tốt, cúp ảnh đế cả hai đều ôm vào người, cũng không có lấn sân sang ca nhạc. Liêu Hành là sinh viên khoa văn, lại là chuyên ngành sử học, đối với văn tự cực kì mẫn cảm, cho nên tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, đọc lời thoại liền hiểu nội dung tình cảnh vô cùng nhanh chóng, giọng cũng không tính là đạt, nhưng mà cũng không cần dùng phối âm, thấp giọng nói chuyện vẫn khiến người khác xiêu lòng…

Rất nhiều fan nghĩ giọng Liêu Hành khi nói chuyện cũng không tệ, ca hát nhất định rất êm tai, nhưng thật sự thì, Liêu Hành ca hát tệ vô cùng, ngũ âm không đầy đủ! Cho nên cậu chưa bao giờ ca hát, bạn bè đi karaoke cũng chỉ phụ trách bật nhạc cho nhóm. Thân Việt là người hiểu rõ, hoàn toàn không dám để Liêu Hành theo đường ca sĩ! Tất nhiên, chế tác hậu kỳ không phải là không thể bù lại điểm này, vấn đề là... bản thân Liêu Hành cũng không có hứng thú.

Liêu Hành nói cảm ơn với y, vô cùng chân thành: “Cảm ơn cậu đã cứu vớt lỗ tai của fan.”

“Đừng khách khí.” Thân Việt nâng chén, “Cậu về sau có tính phát triển màn ảnh rộng hay vấn cứ đóng phim truyền hình?”

“Đương nhiên là...”

“Dám nói phim truyền hình tôi liền bóp chết cậu!” Thân Việt uy hiếp.

“...” Liêu Hành ủy khuất, “Phim truyền hình như nước chảy đá mòn tích tiểu thành đại, tích lũy danh khí.”

“Danh khí của cậu còn chưa đủ sao?” Thân Việt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Người ta đều là hướng chỗ cao mà đi, cậu lại không có tiền đồ, lại vì một bộ phim truyền hình đóng gần nửa năm cũng không chịu đi diễn phim điện ảnh chỉ hai tháng, đóng phim vừa thoải mái lại tốn ít thời gian, mặt khác còn có thời gian nhận làm đại diện với mấy hoạt động khác, vừa có danh lại có lợi có cái gì không tốt? A? Cậu rốt cuộc nghĩ gì?”

Liêu Hành ho khan: “Cũng không phải, đóng phim truyền hình không có phức tạp.”

Đóng phim truyền hình thời gian dài, diễn viên nhiều, tình tiết cũng phức tạp, đối với diễn xuất bùng nổ cũng không có yêu cầu cao. Diễn viên trong lúc đóng phim cũng không có nhiều tin đồn, cho dù có phát sóng cần phải tham dự hoạt động tuyên truyền, tin đồn cũng rất ít, nhất là với nam diễn viên, việc có thể nói thật sự quá ít, đa phần tập trung ở diễn viên nữ.

Đóng phim điện ảnh lại không bằng, thời gian ngắn, diễn viên ít, tuyên truyền nhiều, vì làm nóng đề tài, yêu cầu phong ba liên tiếp phong ba, tin đồn không thể thiếu, phỏng vấn một người rồi lại một người, vấn đề phỏng vấn cũng nhiều bẫy, sắc bén có độc, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Thái độ làm người của Liêu Hành tuy rằng ôn hòa nhưng kinh nghiệm ứng phó với mấy trường hợp này lại không nhiều.

Diễn xuất của Liêu Hành vững vàng, nhưng mà bản thân cũng không quá ham thích tìm cảm giác tồn tại trong làng giải trí, lúc kí hợp đồng ngoài điều kiện được nghỉ ngơi mấy ngày nghỉ lớn còn thêm yêu cầu không tạo tin đồn. Cậu cũng không có duyên lên trang nhất nhiều, cho dù ngay lúc trở thành ảnh đế, cũng chỉ có mấy tin giải trí đầu đề ngay tại đêm đó mới xuất hiện ảnh chụp, còn những lúc khác, sự tồn tại của cậu còn không bằng một ngôi sao hạng hai.