Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 14




Xuân Phàm hạnh phúc vô ngần, lòng bàn tay ấm áp của anh đang áp sát vào lòng bàn tay cô, những giọt thuốc tình yêu đang chầm chậm nhỏ từng giọt vào trái tim họ. Anh và cô không cần chuyện tình thiên lôi động địa, chỉ cần những lời hứa hẹn rõ ràng từ đối phương mà thôi.

Liễu Nghi ha ha cười, hỏi lại Xuân Phàm: “Chị Xuân Phàm, chị với bạn trai chị đã có kế hoạch trong tương lai rồi sao?”

Tương lai! Cô cảm thấy một sự hạnh phúc đang lặng lẽ dâng trào trong lòng.

“Nếu có thể, chị muốn có ba đứa con xinh xắn, bởi nếu là con một trong nhà thì sẽ cô đơn lắm, chị rất hiểu cảm giác ấy. Nếu có thể, chị sẽ chỉ giành trọn mười năm của mình để chăm sóc con, đến khi con nào chị học tiểu học, dần dần trưởng thành và rời xa vòng tay của chị. Nếu có thể, chị hi vọng cả gia đình có thể ngày ngày quay quần bên bàn ăn vào bữa tối; nhưng không được như vậy thì chí ít bố của các con chị cũng phải về trước khi con lên giường ngủ, đọc truyện cổ tích cho con nghe. Nếu có thể, chị mong không ai trong gia đình chị phải chịu cảnh phân cách xa rời, mãi mãi ở chung dưới một mãi nhà mà thôi. Nếu có thể,…”

Dương Lập Hân đứng trước cửa phòng mình, yên lặng nghe những cái “Nếu có thể” của Xuân Phàm. Nhưng lời ấy dù chỉ là thủ thỉ thủ thì, nhưng đã chậm rãi mà nhẹ nhàng làm tan giá trái tim đóng băng đã nhiều năm của anh.

Những điều mà cô mong ước đều rất bình thường, tâm nguyện nhỏ bé mà đơn giản đến vậy nhưng chưa chắc tiền tài đã có thể mua được. Những tâm nguyện đó đều là mong muốn của cả anh và cô – về những điều mà từ nhỏ họ thiếu thốn và luôn khao khát có được.

Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng tổng giám đốc, Dương Lập Hân tĩnh lặng suy nghĩ thật lâu.

Lúc đó, ở ngoài cửa.

Liễu Nghi đã bắt đầu ngáp, “Chị Xuân Phàm à, mấy cái mong ước đó của chị đơn giản quá.”

“Thật không?” Ánh mắt Xuân Phàm trở nên trầm ngâm, “Chị thấy nó không đơn giản lắm đâu!”

Liễu Nghi bị chọc giận nên liếc cô một cái, trong đầu chỉ có suy nghĩ làm sao để mở mang đầu óc cho người trước mắt, “Dạy chồng phải ngoan ngoãn nghe lời, tiền lương mỗi tháng đều phải đưa hết cho vợ tiêu, cái đấy mới là vấn đề quan trọng. Chị có nhớ lần trước tổng giám đốc ném mấy vạn cho con hồ ly tinh kia chỉ để mua mĩ phẩm làm đẹp thôi không? Lần đó em cũng yêu cầu Paul ít nhất phải mua một vạn tiền mĩ phẩm và đồ trang điểm cho em. Kết quả là anh ta chỉ mua tặng em một lọ nước hoa rẻ tiền bé tí làm em giận suýt chết, em phải điên lên rồi cãi nhau, sau đó còn dọa chia tay thì anh ta mới dẫn em đến cửa hàng chuyên doanh để tự em chọn đồ rồi mua cho em đấy. Chị xem, lũ đàn ông đều hèn hạ như nhau cả, chúng ta rơi vào tay họ thì có là công chúa cũng thành nô lệ mà thôi!”

Xuân Phàm cười như không, “Liễu Nghi, tiền lương của em cũng không thấp, về sau em cũng không sống chung với bố mẹ chồng, đồ trang điểm tự mua là được rồi, cần gì phải làm khó bạn trai như thế?” Cô đã ra lệnh cấm không cho Dương Lập Hân bén mảng tới gần cửa hàng mĩ phẩm rồi, nếu thiếu gì thì cô sẽ tự mình mua chứ cô không thích tích trữ đồ trong nhà.

“Đấy là để thăm dò tấm chân tình của anh ta mà!”

“Nhưng cũng không đến mức đấy, đàn ông không thích bị ép phải trả tiền cho thứ này thứ kia. Mà chẳng riêng gì đàn ông, phụ nữ cũng không thích bị coi là cái máy hái ra tiền và bị quản thúc chuyện tiền nong đâu em.”

“Tiền lương của em phải để dành để mua nhiều thứ khác chứ, thỉnh thoảng còn cùng bạn bè đi tiệc tùng này nọ nữa. Không bảo Paul mua vài món đắt tiền cho em thì sao mà em có thể diện để đi cùng bạn bè cơ chứ? Anh ta yêu em, yêu đến mức không tiếc phải quỳ xuống cầu xin em tha thứ trước mặt mọi người, huống chi tốn chút tiền để làm cho em vui vẻ, đó chẳng phải là rất đơn giản hay sao?” Liễu Nghi là một người con gái đẹp, không ai có thể phụ nhận điều đó, thế nên cô nàng đã quen với việc tùy tiện đòi bạn trai tiền tiêu và tin rằng giá trị bản thân không thấp kém ai.

Nhưng quan niệm này hoàn toàn sai lệch, Xuân Phàm biết mà cũng chẳng thèm khuyên làm gì nữa, không cần thiết phải mang chuyện vớ vẩn vào thân.

Phạm Ti Ti trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như thường ngày mang một chồng công văn cần phê duyệt lên, nũng nịu nói: “Tiểu Phàm Phàm, gần đây nhìn cậu tươi tắn xinh đẹp hẳn ra, thần sắc cũng tốt hơn trước nhiều rồi đấy! Đi công tác với tổng giám đốc nên được cải thiện tư tưởng rồi đúng không? Đến cả mình cũng muốn yêu cậu rồi đấy.”

Xuân Phàm vừa cười vừa đem công văn cần xử lí vào trong.

Liễu Nghi nhân cơ hội khinh thường khiêu khích, “Này, đồ hồ ly tinh, chị đã câu được tổng giám đốc rồi mà vẫn chưa thỏa mãn sao, còn định dụ dỗ ai nữa? Tôi thấy chị cũng đã bị thất sủng rồi, lần đi nước ngoài vừa rồi còn không cho chị đi theo mà lại bảo chị Xuân Phàm đi cùng. Nếu không phải chị ấy đã có bạn trai, chị nghĩ rằng chị còn có cơ hội với tổng giám đốc sao?”

“Cô em muốn phá bĩnh tình bạn của chị với Tiểu Phàm Phàm sao, vô dụng thôi! Hai chị đây không bao giờ thích chung một người đâu.” Phạm Ti Ti đùa cợt cô, “Liễu Nghi thân yêu à, kỳ thực em rất lo sẽ có một ngày chị đi quyến rũ Paul đúng không? Cô em yên tâm, chị không có hứng thú với loại bắt cá hai tay đâu, em nên lo việc Paul quan tâm thái quá với khách hàng nữ ấy, anh ta cũng đẹp trai phết.”

“Chị đừng có nói vớ nói vẩn, Paul sẽ không phản bội tôi đâu!” Liễu Nghi thở dốc, bảo vệ tình yêu của mình.

“Ô, sao em mau quên thế, chẳng phải anh ta đã từng phản bội em rồi sao? Em có thể chắc chắn rằng sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba không? Chỉ là bây giờ em không bắt quả tang được anh ta mà thôi.”

“Chị…” Liễu Nghi tức giận muốn đập bàn, “Cái đồ hồ ly tinh không biết thân biết phận, chị chẳng bao giờ gặp được ai tử tế đâu!”

“Sao thế?” Xuân Phàm ra khỏi phòng tổng giám đốc, nói: “Trưởng phòng Phạm, tổng giám đốc mời cậu vào trong đấy.”

“Được.” Phạm Ti Ti đi qua Xuân Phàm, nhỏ giọng nói: “Cậu vào phòng vệ sinh trang điểm lại đi!” Cô nàng không quên nháy mắt một cái rồi mới vào trong diện kiến ma đầu.

Xuân Phàm khẽ che miệng, trở về với phong thái bình thường rồi vào chỗ ngồi lấy ví da, đi vào phòng vệ sinh. May là Liễu Nghi không chú ý tới cô, cô nàng đang nhìn theo bóng lưng Phạm Ti Ti mà phỉ nhổ, giơ ngón giữa.

Trong lúc tô lại son môi, Xuân Phàm hơi xấu hổ nhớ lại lúc nãy. Cô vừa vào phòng thì Dương Lập Hân nhiệt tình ập đến, vừa ôm cô vừa hôn cô khiến cô muốn dừng mà không được. Anh ấy làm sao vậy? Nhưng, cô thật sự thích được anh hôn.

Khi quay về chỗ ngồi, cô chuyên tâm làm việc. Tâm tình tốt nên hiệu suất công việc càng cao hơn, Xuân Phàm thầm nhủ hôm nay có thể về đúng giờ tan tầm rồi.

Ngược lại với cô, Liễu Nghi hôm nay vừa bị Phạm Ti Ti dọa cho một trận khiến tâm trạng thấp thỏm không thôi, cô biết rằng những lời của con hồ ly tinh lẳng lơ kia là không đáng tin, nhưng cuối cùng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.

“Chị Xuân Phàm.” Cô không chịu nổi nữa.

“Sao hả em?”

“Phạm Ti Ti liệu có giở trò quyến rũ bạn trai của chị không?”

“Không bao giờ! Sao thế?”

“Vậy chị ta sẽ không cướp Paul của em đúng không? Suy cho cùng em với chị ta đâu có thù oán gì?”

Xuân Phàm cẩn thận nhìn Liễu Nghi, nếu không có căn cứ thì những lời thế này đừng nên nói ra. “Sự thật thì mất lòng”, cô nhẹ nhàng nói: “Ti Ti luôn nhiệt tình và chân thật, có lẽ cậu ấy lo rằng em sẽ bị tổn thương!”

“Em cùng Paul thật sự không có vấn đề gì, không cần chị ta quan tâm! Đúng là mèo khóc chuột, giả vờ tốt bụng!” Liễu Nghi tức giận nói: “Chỉ vì anh ấy làm sai một lần mà đã gán tội nặng nề, như thế có công bằng cho Paul không?” Cô quên mất người bắt đầu sự việc là cô, chính cô là người gán tội ngoại tình cho bạn trai của mình.

“Tất nhiên, tình cảm là chuyện riêng, không nên mang đến công ty mà bàn tán. Chị sẽ nhắc nhở Ti Ti lần sau không đùa chuyện tình cảm của em nữa.” Xuân Phàm kết luận, muốn chấm dứt đề tài này tại đây.

Liễu Nghi không được tiếp tục dè bỉu, chê cười Phạm Ti Ti một cách công khai nữa nên quay trở về làm việc nghiêm túc. Dù sao tẹo nữa cô cũng đã có hẹn, đợi tan việc là ra ngoài liên hoan tiệc tùng cùng bạn bè, ở đó bọn họ sẽ tha hồ mà bàn tán, nói xấu loại người thứ ba và hồ ly tinh.

Đã đến giờ tan tầm.

Xuân Phàm yên lặng chờ chỉ thị của tổng giám đốc, thư kí không thể rời công ty sớm hơn tổng giám đốc được.

Dương Lập Hân vừa bước ra khỏi phòng thì mọi người lâp tức đứng dậy chào.

“Xuân Phàm, em xong việc chưa? Cùng về nhà nào.” Anh đứng trước bàn làm việc của cô, vẻ mặt rất tự nhiên hỏi.

Hả? Hả hả hả?

Không chỉ có Liễu Nghi suýt nữa thì trợn trừng mắt mà tất cả mọi người trong văn phòng đều tự động kéo dài lỗ tai ra hóng chuyện, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Nhạc Xuân Phàm.

Xuân Phàm chỉ ngây người trong ba giây rồi duyên dáng cười, “Anh muốn vậy thật sao?”

Ánh mắt Dương Lập Hân nhìn cô trở nên ấm áp và dịu dàng, “Không phải hết giờ làm việc rồi sao? Đi, về nhà nào!”

Hốc mắt Xuân chợt nóng lên, cô cầm ví da, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Lập Hân đã quay người đi trước.

“Lập Hân.” Cô khẽ gọi, đôi mắt dường như chưa bao giờ sáng đến thế.

Anh quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi cô.

“Lập Hân, anh vẫn muốn em ở sau nhìn theo bóng lưng anh sao?”

Anh ngạc nhiên, nghĩ gì đó một chút rồi khóe môi chậm rãi cong lên, đi về phía cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai người thân mật sánh vai nhau đi ra khỏi văn phòng.

Xuân Phàm hạnh phúc vô ngần, lòng bàn tay ấm áp của anh đang áp sát vào lòng bàn tay cô, những giọt thuốc tình yêu đang chầm chậm nhỏ từng giọt vào trái tim họ. Anh và cô không cần chuyện tình thiên lôi động địa, chỉ cần những lời hứa hẹn rõ ràng từ đối phương mà thôi.

Cuối cùng thì Dương Lập Hân đã công khai nắm tay Nhạc Xuân Phàm, người con gái mà anh yêu trước mặt mọi người.

Những gì anh cho cô có thể không nhiều, nhưng cùng cô ăn bữa tối giản dị chỉ có hai người thì anh có thể làm.

Bởi vì đôi mắt tinh tường, sự lý trí thông minh, cái tôi rõ ràng, cá tính không ghen ghét không tham lam nên cô không e sợ anh, ngang nhiên yêu cầu sự bình đẳng trong mối quan hệ giữa hai người.

Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp tựa nắng xuân của cô thôi cũng đủ để khiến trái tim vắng lặng của anh được lấp đầy.

Anh yêu cô.

Anh thật lòng với cô.

Hai người tay nắm tay tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại.

Ngay lập tức, cả tầng ba mươi sáu nổ tung!

Ôi! Ôi! Tổng giám đốc và thư kí Nhạc cặp kè từ lúc nào? Chẳng lẽ tình cảm giữa họ nảy nở trong lần đi công tác ở Mỹ vừa rồi sao? Phạm Ti Ti cũng có ngày chịu thua rồi ư? Hay là tổng giám đốc bắn mũi tên trúng hai đích?

Phạm Ti Ti ra khỏi phòng làm việc chậm hơn nên không được chứng kiến màn vừa rồi, chỉ kịp thấy đôi tình nhân kia dắt tay nhau đi vào thang máy, cô hậm hực dậm chân: “Khiếp, vừa định bảo Xuân Phàm đêm nay tổ chức tiệc ngủ mà đã bị ma đầu nhanh tay cướp trước rồi.”

Liễu Nghi đắc chí, hả lòng hả dạ cười, “Chị đúng là trò hề Phạm Ti Ti ạ. Dám nghi ngờ bạn trai tôi không chung thủy, kết quả là tổng giám đốc lại bắt cá hai tay, ném chị sang một bên mà chọn Nhạc Xuân Phàm.” Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng cô nàng cũng ăn chút dấm chua, sao tổng giám đốc lại nhìn trúng Nhạc Xuân Phàm chứ? Chị ta trước sau đều không có động tĩnh gì, chớp mắt một cái mà đã đá văng cô bạn thân Phạm Ti Ti được, quả thật cũng thật đáng gờm.

Ma đầu cuối cùng cũng công khai rồi hả? Tốt lắm.

Phạm Ti Ti liếc xéo Liễu Nghi, cười lạnh lùng: “Cô em to gan nhỉ, dám nói tổng giám đốc anh minh lạnh lùng của mình là “bắt cá hai tay”, cẩn thận không bị đuổi đó nha!”

Liễu Nghi cả kinh, cố cãi chày cãi cối: “Chị bị vứt xó đấy, lại còn bị bạn thân ném đá sau lưng nữa, chị không tức giận chút nào à?”

“Giận dỗi gì chứ? Chị vui còn không kịp nữa là.” Phạm Ti Ti bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của Liễu Nghi, “Chẳng phải chị đã bảo với cô em là chị và Xuân Phàm không bao giờ thích chung một người được sao?” Huống hồ cô còn chán ghét đám đàn ông, động chạm một chút với họ thôi đã muốn nôn.

“Nhưng… nhưng… Rõ ràng chị là nhân tình của tổng giám đốc mà.”

“Ai thừa nhận điều đó? Chị sao? Hay là tổng giám đốc thừa nhận?”

“Cái đó… cái đó… Hai người tới cửa hàng mĩ phẩm nổi tiếng mua đồ trang điểm…” Nhân chứng rành rành, ai cũng tin đấy là sự thật.

“Mấy thứ đó là mua cho Xuân Phàm, sếp gặp chị chỉ để hỏi mua đồ thôi.”

“A… Cái gì?”

“Từ đầu đến cuối, người con gái ở bên tổng giám đốc chính là Xuân Phàm!” Phạm Ti Ti vui vẻ công bố lời giải, nhìn người khác mồm chữ O miệng chữ A quả là thú vị.

“Ơ… Chị thì…”

“À, chị bị tổng giám đốc biến thành “đạn mù” để bảo vệ Xuân Phàm ấy mà. Sếp mình nhìn lạnh lùng thế thôi chứ yêu Xuân Phàm lắm.”

“A… Thật sao?”

“Nếu không làm thế thì bọn họ có thể ở bên nhau hai năm mà không bị phát hiện chứ? Bây giờ là thời điểm phù hợp thì tổng giám đốc mới công khai đó!”

Hai năm ư?

Sếp và nữ thư kí bí mật qua lại, che mắt bọn họ đã hai năm rồi sao?!

Mọi người biết được sự thật thì choáng váng, đầu óc lảo đảo.

Xì, đúng là một đám người có mắt không tròng! Phạm Ti Ti bỏ đi, để lại bóng lưng quyến rũ cho những người còn đang sửng sốt.