Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 39: Born to die




Tôi không muốn mình trở thành rắc rối của hắn. Hắn chạy đi ra đường rồi trở về với bông băng thuốc đỏ, chiếc áo da của hắn còn lấm tấm đầy nước. Tay hắn vụng về sát trùng vết thương cho tôi, hắn có vẻ ân cần lắm. Tôi đang bị nỗi buồn lấn át nên cũng không phản ứng gì. Tôi như bức tượng hóa đá, còn hắn thì tỉ mỉ chăm chút giống như chăm em bé.

- Anh không đi về đi, ở đây làm gì... – Tôi đẩy hắn ra.

- Đừng... – Hắn đưa tay che miệng tôi. – Đừng đuổi anh đi.

- Thôi anh thích làm gì thì làm đi. Chút tui kêu bà nội lên cầm cây đuổi anh về. – Tôi bĩu môi.

- Anh sợ bà nội em lắm, bà í hung dữ quá, nhưng không đáng sợ bằng việc phải xa em. – Hắn cúi mặt, hai má đỏ lên.

Chợt tôi thấy hắn cũng có nét đáng yêu, tôi cũng vậy, nếu chỉ làm bạn thì được. Hắn mở tivi, rồi chạy xuống nhà đem đồ ăn lên cho tôi ăn. Tôi nghĩ thôi cho làm nô tỳ cũng được. Dù sao tôi cũng là đứa lười biếng.

Hắn ở nhà tôi nguyên ngày hôm đó, đến chập tối, mưa đã tạnh tôi mới đề nghị hắn về nhà. Nhưng hắn nhất quyết không về, còn đòi ngủ lại phòng tôi, ngủ dưới đất cũng được.

- Không về hả? – Tôi với hắn nhưng không nhìn thấy mặt hắn vì hắn đang nằm dưới sàn nhà chơi với con mèo của tôi.

- Không, muốn ở đây để chăm sóc em. – Hắn kiên quyết.

- Vậy đi chơi đi...

- Cái gì? – Hắn ngóc đầu lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

- Đi chơi đêm, muốn đi dạo biển bằng xe mô tô của anh. – Tôi nhún vai.

Hai mắt hắn sáng rực, có vẻ hắn vui sướng lắm. Hắn chạy xuống nhà dắt xe, tôi mở tủ lấy cái áo khoác da mặc vào, chỉnh chu đầu tóc rồi xuống dưới nhà với hắn. Tôi cứ như người mất hồn, nỗi đau trong tim tôi vẫn chất chứa.

- Leo lên xe nào! – Tuấn vứt cho tôi chiếc mũ bảo hiểm. Tôi đón lấy một cách vô thức. Tôi đang làm gì vậy? Đi chơi với một người đã có bồ, nhưng tôi đang có rất nhiều tâm trạng, và hiện giờ anh ta là người duy nhất ở bên tôi. Tôi chẳng ngần ngại gì mà không leo lên xe.

Tiếng xe lao đi vun vút trong đêm. Tuấn vòng tay ra sau, nắm lấy tay tôi và kéo tôi ôm chặt lấy anh ta, tôi đặt cằm lên lưng anh và hướng mắt về con đường phía trước.

Mọi thứ mù mịt và đen tối đáng sợ.

Nhưng chiếc xe vẫn vun vút lao đi.

Gió hun hút qua tấm chắn bảo vệ của mũ bảo hiểm, những giọt nước mắt tôi rơi xuống và bị gió cuốn trôi. Hai tay tôi ôm chặt lấy Tuấn không hề rời ra.

- Em có lạnh không? – Tiếng Tuấn át cả tiếng gió.

- Không. - Tôi nói một cách khó nhọc.

Đây là một lỗi lầm hay là một điều đã định sẵn.

Bên cạnh Tuấn tôi cảm thấy mình cũng không còn cô đơn nữa. Tôi không biết tại sao? Con đường vẫn dài dằn dặt, hai bên đường những ngọn cỏ lay leo lắt. Tình yêu là gì? Là một chuyến hành trình dài không có bến bờ, và nó rất gian nan.

Lạc lối...

- Chạy nhanh nữa đi. – Tôi hét lên khiến cho Tuấn giật mình.

- Ok...

Tuấn vặn ga thêm, chiếc xe lao vun vút như một tia sáng quét nhanh trên con đường đầy bóng đêm.

- Nhanh nữa... nhanh nữa... – Tôi giống như không kiểm soát được lý trí của mình, miệng vẫn luôn thúc giục Tuấn vặn ga.

Tôi không có gì để mất, không có gì để nhận lấy ngoại trừ một tâm hồn đau khổ. Mọi thứ mà tôi đã trải qua, bị bắt nạt, bị tẩy chay, mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi không trách Tom, anh ấy quá hoàn hảo và thánh thiện. Tôi cũng không thể trách người yêu của Tuấn, cậu ta suy cho cùng cũng vì tình yêu. Họ không đáng trách, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình...

“KÉETTTTTTT...”

Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên như vết rạch cứa sâu vào không gian âm u. Tôi còn đang bần thần với những suy nghĩ thì nhận ra mình đang bay ra khỏi xe. Tất cả như một thước phim quay chậm.

Chiếc xe mô tô trượt dài trên con đường vắng, Tuấn văng ra khỏi xe và đập mạnh xuống mặt đường, còn tôi mất đà và bay thẳng về phía sau, va vào vách núi làm đầu óc tôi choáng váng, tôi nghĩ với cú va chạm mạnh như vậy, tôi sẽ chết, tôi ko đứng lên được, toànthân đau buốt, lấy chút sức lực cuối cùng để sờ lên đầu mình, nơi tôi cảm thấy khá ướt át và tôi gần như bàng hoàng nhận ra chỉ toàn máu là máu...

Trong ký ức mơ hồ, tôi thấy chiếc xe quệt trên mặt đường tạo ra những tia lửa, thùng xăng bị rỉ ra, làm cháy những ngọn cỏ lau bên mặt đường. Lửa bắt đầu bùng lên. Tuấn đang loay hoay gượng dậy chạy đến chỗ tôi. Hắn nói với tôi những âm thanh gì tôi không nghe rõ, nhưng tôi cảm thấy mình không còn điều gì để tiếc nuối, để thấu hiểu nữa.

Hắn bế thốc tôi lên. Tôi mở mắt ra nhìn hắn mơ màng, ánh mắt của người sắp chết. Tôi nói một cách mệt mỏi:

“Xin lỗi.”

Hắn cúi xuống nhìn tôi rồi nói gì đó với khuôn mặt đầy hốt hoảng. Tôi là mọi rắc rối, tôi đã đẩy hắn vào một tình huống oái ăm như vậy.

Từng ánh đèn huỳnh – quang lướt lướt trên đầu tôi, tôi thở gấp gáp. Tôi biết mình đang ở bệnh viện, xung quanh có rất nhiều người, có Quỳnh, có Tuấn, có nội tôi, nhưng không có Tom. Tôi đang nằm trên băng-ca và đang được chuyển một cách vội vã vào phòng cấp cứu, tôi không nghe được người khác nói gì, chỉ thấy mọi người có vẻ rất lo lắng và hồi hộp. Tôi nhắm mắt lại và chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập một cách chậm rãi... Tôi sắp chết... Nhưng tôi không còn hối hận về những chuyện mình đã làm nữa...