Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 37: Summertime sadness




“Người ra đi không buồn bằng người ở lại đâu anh…” Tôi nói mà cứ ngỡ như bị gió át hết. “Anh đừng buồn, sự ra đi không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ nhất chính là phải ở lại và nhìn thấy người khác ra đi… Em…”

Nói đến đây thì tôi bật khóc thật sự. Ý nghĩ ngày mai thôi tôi sẽ không còn được bên cạnh Tom, không được thấy nụ cười thơ ngây của ảnh, không được vuốt mái tóc, không được nghe những lời nói trầm ấm của Tom nữa khiến cho nước mắt của tôi cứ trào ra mãi không thôi… Tom ngẩn mặt lên nhìn tôi, anh đưa tay lên quệt nhẹ nước mắt đang lăn trên má tôi.

“Anh ghét em lắm…”

Tom đang nói gì? Tôi sựng người lại đầy ngạc nhiên.

“Anh ghét em”… Tom buông tay tôi ra, khuôn mặt ảnh vẫn nhõng nhẽo, mít ướt nhưng cũng có phần nghiêm túc.

“Anh ghét em… Ghét nhiều lắm… Ghét em mỗi lần em làm anh cười, ghét em mỗi lúc em quan tâm anh... Ghét em vì em đã làm anh yêu em. Thời gian của anh ở đây sắp hết rồi, chắc phải lâu lắm mới được nhìn thấy em lần nữa. Như thế này đúng là hơi điên thật”. – Tom lấy tay dụi mắt rồi nói với một giọng rất chân thành.

Tôi lắc đầu khổ sở, tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở... Anh là mối tình đầu đẹp nhất mà tôi đã được cuộc sống ban tặng. Hai tai tôi ù đi bởi câu nói của Tom, anh xoay người kéo mình vào lòng, tôi cũng siết tay ôm anh chặt hơn nữa, chặt tới nỗi sợ chỉ cần buông tay ra thôi là ảnh sẽ tan biến như một cơn gió.

“Anh sẽ vui vẻ và hạnh phúc khi trở về nơi đó nhé, hứa với em đi.” – Tôi kéo tay lên làm dấu móc.

“Anh sẽ cố gắng...” – Tom móc nghéo với tôi rồi tiếp lời.

“Vì anh đã có cái này...” – Tom nói và đưa tay lên khoe chiếc nhẫn tôi tặng ảnh.

Tôi cười và đứng dậy, viết trên cát dòng chữ “Best wishes for Thomas”... Nghe nói là nếu viết lên cát thì mong sóng biển sẽ đến, mang cảm xúc theo hòa vào đại dương, đưa những điều ước đi thật xa... tới nơi mà nó sẽ trở thành sự thật.... ;)

Tom cười rồi với tay lấy một cành cây khô gần đó quăng vô tôi. Miệng trách tôi ngốc nghếch. Tôi lại ngồi bên cạnh Tom ngắm biển đêm.

Một không khí im lặng, chắc việc này tôi có thể làm suốt đời mà không chán. Rượu đã khiến cho Tom ngủ lịm trên vai tôi rồi...

Phải khó khăn lắm tôi mới dìu được cái thân xác to lớn nhưng tâm hồn em bé này ra ngoài đường để đưa về khách sạn...

Đến sáng hôm sau, khi nghe giọng Quỳnh đập cửa, tôi vẫn đang ngao ngán ngáp ngắn ngáp dài trên giường.

“Bọn họ đi rồi.” Quỳnh chỉ nói một câu cụt ngủn ấy thôi nhưng cũng làm tim tôi tan nát.

Tom đi rồi.

Nhưng tại sao? Ảnh lại không cho tôi cơ hội để tiễn ảnh?

Những câu hỏi chạy lăng xăng trong đầu khiến tôi như muốn vỡ tung. Tôi chạy như bay đến đường lớn, chạy thẳng qua khách sạn của Tom nhưng bộ phận lễ tân thông báo là đã trả phòng. Tôi bấm điện thoại cho Tom nhưng im lìm, không liên lạc được, không có ai bắt máy.

Tom đã đi như thế đó, khi còn chưa kịp nói lời tạm biệt. Có lời nào diễn tả được thứ cảm xúc hỗn độn này?

Tôi như người mất hồn, chạy vội vàng về nhà, thay bộ đồ ngủ PJ rồi chạy đi đón taxi để ra sân bay Cam Ranh. Ngồi trên xe tôi cứ hối anh tài xế lái nhanh nhanh, tim tôi sắp văng ra khỏi lồng ngực, nước mắt cứ trào ra mãi không tôi. Phải mất gần cả tiếng mới đến được sân bay, tôi đã chạy vội vã vào sảnh nơi bàn làm thủ tục, lúc này tôi mới trách mình ngu, mình không hề biết một chút thông tin gì về chuyến bay của anh. Tôi đã chạy lòng vòng quanh cái sân bay rộng lớn đó, chạy cho đến khi khuỵu hẳn xuống, đó là cảm giác bất lực, tôi cũng mặc kệ cho không khí lau khô nước mắt.

Mới đây thôi, tôi còn nắm tay ảnh, còn được dụi đầu vào vòng tay ấm áp của ảnh, mới đây thôi mình còn thấy nhịp đập run rẩy của trái tim ảnh...

Tôi đã tưởng tượng ảnh sẽ xuất hiện lúc này, ảnh sẽ ôm lấy tôi, còn tôi sẽ chực khóc òa như một đứa trẻ, sẽ đánh liên tiếp vào ngực ảnh vì “cái tội” đã bỏ đi mà không nói lời nào, rồi ảnh sẽ an ủi và vỗ về tôi... Nhưng không... tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng. Tom không xuất hiện... Tôi vẫn trơ trọi ở giữa sân bay với bao ánh nhìn ngờ hoặc. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao đôi khi trong cuộc sống lại không có những kết thúc trọn vẹn như trong những cuốn tiểu thuyết hay những bộ phim mình đã từng xem. Tại sao câu chuyện ngoài đời thực lại dang dở và cụt ngủn đến như vậy...

Những ngày hè bắt đầu trôi qua nhanh chóng, một cuộc sống cũ, tôi lại trở về với cuộc đời của một kẻ thất bại, cô đơn và lạc lõng. Tom đến, mang theo bình mình và anh ra đi, bỏ lại sau lưng một thành phố biển cũng vẫn đầy rực rỡ nắng gió, nhưng cùng với nó là những tiếc nuối, những vụn vặt dở dang...

Như một cuốn sách đọc chưa hết bỏ ngỡ...

Chiếc điện thoại chính là vật bất ly thân của tôi lúc này, tôi mong chờ từng tin nhắn của Tom, nhưng không thấy... Thi thoảng nhớ anh tôi vẫn lấy hình của Tom ra ngắm. Suốt một khoảng thời gian dài, tôi như người mất hồn, đi đâu làm gì cũng thấy hình bóng của Tom.

Nhưng bạn biết không, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Tôi vẫn phải đối mặt với một cuộc sống thực sự không dễ dàng khi thiếu vắng Tom. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi bộ qua bờ biển mình gặp Tom. Không biết cuộc sống của Tom lúc này thế nào, và tôi cũng không biết ai để mình có thể hỏi thăm về cuộc sống của Tom.

Tom là gió. Phải. Một cơn gió tự do, anh đến thổi cho cuộc sống của tôi những hi vọng, những khoảnh khắc hạnh phúc và anh lại bay đi mất.

Tôi đang mơ màng nghĩ có lẽ Tom lúc này đang bận bịu với những hoạt động ở trường, những con đường riêng của ảnh... Nhớ lại nụ cười của Tom, tôi khẽ mĩm cười...