Bạch Tiềm giằng co với Tạ Minh Kha.
Bầu không khí căng thẳng đến nỗi tưởng chừng như ngưng đọng lại.
Hòa Lam vô cùng vui sướng khi thấy Bạch Tiềm, cô dịu dàng nói: “Tiềm, em tới lúc nào vậy?”
Bạch Tiềm không quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Minh Kha đáp: “Từ lúc hai người ngọt ngào ‘chị chị em em’ ấy.” Cậu nói ra những lời này một cách rất chậm chạp, vừa nhấn mạnh mỉa mai vừa như tiếng thở dài khiến Hòa Lam bối rối không biết trả lời như thế nào.
“Sao lại không nói chuyện, bất ngờ à?” Bạch Tiềm nắm chắc chuôi kiếm, tự nhiên đi vờn quanh Tạ Minh Kha nhưng giữ khoảng cách chừng hai mét nói với cậu ta: “Xem ra tài nghệ của cậu không tệ. Nhưng so với tôi thì cũng chẳng là cái gì. Chắc hôm đó cậu ra tay chỉ để tranh thủ ngáng đường tôi để dắt chị ấy đi thôi. Tôi nói đúng chứ?”
Tạ Minh Kha bình thản nhìn cậu, không hề nao núng khi bị vạch trần âm mưu.
Bạch Tiềm cười nói: “Lần sau có gọi bọn đàn em thì cậu nhớ nhắc cho bọn chúng biết không cần phải làm bộ làm tịch gì cả vì tôi chỉ liếc mắt là biết ngay.”
“Dọc đường anh vẫn luôn theo dõi chúng tôi à?” Khuôn mặt Tạ Minh Kha có chút biểu cảm xốn xang.
Bạch Tiềm nói: “Tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc cậu thực sự muốn gì. Lúc trước tôi có cho người điều tra về cậu có thấy là lạ. Tướng mạo Tạ Lĩnh và Chu Tĩnh đều rất bình thường thì sao lại sinh ra được đứa con với dáng vóc như vậy. Nếu có đột biến gen thì cũng khó tin lắm. Lại còn Chu Tĩnh, bà ta là một con nghiện ham bài bạc đến thế thì sao nỡ bỏ qua cái ‘mỏ vàng’ như cậu? Nếu cậu thực sự là con của bà ta không biết chừng bà ta đã bán cậu hàng chục lần rồi. Bà ta không làm vậy không phải vì yêu thương gì con mình mà là bà ta không dám. Tôi nói vậy có đúng không thiếu gia Ito?”
Không khí giữa ba người như lắng đọng lại.
Tạ Minh Kha khép mi mắt với vẻ mặt hết sức tự nhiên. Rõ ràng lời lẽ của Bạch Tiềm không hề khiến cậu ta xao động.
Qua một hồi sau, cậu ta mới điềm tĩnh hỏi lại: “Làm sao anh biết?”
Bạch Tiềm khẽ cười: “Tôi đã cố ý chọn mấy mỏ khoáng sản. Nếu như không phải có nội gián thì làm sao Bành Vân Thanh biết được đó đều là mỏ hoang? Tôi đã sai người âm thầm điều tra lai lịch kẻ đó nhưng lại không vạch trần. Bành Vân Thanh cũng đồng ý phối hợp với tôi nên tôi tính kế xem cậu muốn chơi trò gì.”
Tạ Minh Kha hỏi: “Ông ta đồng ý phối hợp với anh à?”
“Chỉ nhận được mỏ hoang thì đương nhiên ông ta tức giận nhưng ông ta là người không vì lợi ích nhất thời mà làm ảnh hưởng đến hòa khí lâu dài và lợi ích về sau. Trước khi đến vùng Tam Giác Vàng này, ông ta đã làm công tác ‘trải đường’ tốt. Hiện giờ ông ta lại đang cần tiền để xây dựng khu XX thành đặc khu kinh tế. Ngoài ra ông ta lại trủ trương bài trừ ma túy thuốc phiện để tranh thủ sự đồng tình của Liên Hợp Quốc. Bây giờ có người hợp tác vừa cung cấp tiền vừa giới thiệu thêm mối quan hệ cho ông ta thì Bành Vân Thanh dại gì mà không đồng ý? Về phần Đỗ Biệt, hắn ta chỉ là một con cờ ở trong kế hoạch của tôi thôi. Hắn ta nghĩ mình là ai mà có tư cách chủ động muốn hợp tác cùng tôi đối kháng Bành Vân Thanh chứ?”
Bạch Tiềm nghĩ tới đã cảm thấy buồn cười.
Trước lúc rời hang núi, lúc Đỗ Biệt buông lỏng cảnh giác cậu đã thầm thông báo và gửi bản đồ cho Bành Vân Thanh. Cậu không quên căn dặn ông ta nhất định phải bắt sống Đỗ Biệt và để riêng cho cậu xử trí.
Nghĩ tới lúc có thể dùng kiếm từng nhát một róc xương lóc thịt của hắn ta là Bạch Tiềm cảm thấy hả dạ, giọng nói cũng trở nên dịu lại. Cơn ghen tức khi thấy Hòa Lam và Tạ Minh Kha gần gũi dọc đường cũng vơi đi phần nào.
Nghe lời của cậu, Tạ Minh Kha cẩn trọng suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Mấy tên đó đều là tay chân ‘tép rong tép riu’, có tra hỏi cũng không tra ra được gì. Vả lại người đi phá mỏ khoáng cũng không phải người của tôi thì sao anh biết được thân phận của tôi?”
Bạch Tiềm đi vòng quanh cậu ta, chậm rãi giơ một ngón tay lên nói: “Thứ nhất, cậu sát hại Lý Mạn Xu đã để lại sơ hở.”
“Sơ hở?” Người thiếu niên chau mày hỏi lại Bạch Tiềm, đối với cậu ta khái niệm này dường như rất xa vời.
Bạch Tiềm gật đầu: “Đúng, đúng là có sơ hở. Tay kiếm của Lý Mạn Xu không tệ nên chỉ một nhát mà giết chết cô ta thì chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Mục đích đối phương là đánh nhanh thắng nhanh nên sẽ dùng kiếm pháp sở trường. Vả lại sát thủ đã sơ ý làm rơi một món đồ.” Bạch Tiềm lấy trong túi áo ra một chiếc chong chóng tre.
Tạ Minh Kha chỉ nhìn phớt qua rồi nói: “Cũng chỉ là chiếc chong chóng tre bình thường mà thôi. Tôi có thể xếp thì người khác cũng có thể xếp.”
“Đây không phải là chiếc chong chóng tre bình thường.” Bạch Tiềm đặt nó vào lòng bàn tay vuốt vuốt mấy cái rồi nhẹ nhàng cất vào trong túi áo của cậu: “Lúc tôi học võ tại thành Hắc Bạch có gặp qua một cô gái thường hay xếp chong chóng tre. Khi ấy tôi cũng không để ý cho đến sau này mới biết nguyên nhân. Thì ra xếp chong chóng tre là tập tục của một gia tộc người Nhật Bản. Mỗi khi cô đơn, nhớ nhung, bối rối trong cách hành xử thì người ta sẽ dùng phương thức này để giải tỏa. Người trong gia tộc đó khi sống nơi xứ người thì thường hay xếp chong chóng tre loại này. Mà cô gái đó rất giỏi chiêu thức dùng thập tự kiếm chỉ một nhát kết liễu đối phương, giống với cách thức cậu đã ra tay với Lý Mạn Xu. Có lẽ đất địa này sẽ có rất ít người nhận ra kiếm pháp ấy mà bản thân cậu cũng rất khôn khéo, đặc biệt ấn kiếm làm vết thương rộng ra khiến người khác không thể đoán biết được. Đáng tiếc là cậu đụng phải tôi, cũng trùng hợp tôi có đồng môn biết dùng loại kiếm pháp này.”
Ánh mắt Bạch Tiềm không buông tha mà nhìn chăm chăm vào cậu ta: “Bên ngoài thì có vẻ cậu còn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng chắc đã nổi sóng rồi. Có lẽ chính bản thân cậu cũng không chịu thừa nhận. Cậu rất cô độc và có lẽ cậu rất thích chị của tôi.”
“Rất thích?” Tạ Minh Kha nhíu nhíu mày, ánh mắt mờ mịt, hình như lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này. Cậu ta rất ít tiếp xúc với người khác nên càng không nghĩ tới chuyện này. Bạch Tiềm lại nói ra thẳng thừng như thế quả là làm khó cho cậu ta.
“Cô gái kia chính là người Nhật, tiểu thư nhà Ito. Cô ấy rất trẻ tuổi nên chắc vai vế ngang hàng với cậu phải không?”
Tạ Minh Kha vẫn giữ nét mặt bình tĩnh một hồi lâu, sau đó mới đáp: “Cô gái đó chính là chị gái tôi.”
“Thì ra là vậy.” Bạch Tiềm cười nói: “Tôi còn có một chuyện muốn nói. Cậu chỉ cần nghe chứ không cần trả lời.”
“Anh đã đoán ra được thì cần gì phải ấp a ấp úng nữa?” Tạ Minh Kha bình thản nói.
Bạch Tiềm nhìn chằm chằm vào cậu ta nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như cậu không có quan hệ với nhà họ Tạ thì sẽ không biết được chuyện kho báu này. Nếu như trước đây chưa từng biết thì sao cậu lại ẩn mình nằm vùng lâu như vậy? Cho nên đáp án chỉ có một mà thôi. Cậu biết rõ chuyện năm đó hay nói cách khác cậu có mối quan hệ quen biết thân thuộc với hung thủ giết chết cha mẹ của chị tôi.”
Hòa Lam hít sâu, lồng ngực vẫn phập phồng theo nhịp đập thình thịch không yên.
Làm sao Bạch Tiềm biết chuyện của cô? Hai người gặp lại chưa lâu, cô cũng chưa hề nói qua mục đích của mình nên cậu không biết gì mới đúng. Bởi vì thấy sự khác thường của cô nên cậu cho người điều tra hay là cậu chỉ vô tình phát hiện ra?
Mặc kệ như thế nào, Hòa Lam cũng có cảm giác bí mật của mình bị cậu nhìn thấu. Nhưng cô cũng hiểu Bạch Tiềm biết tính tình của cô nên mới không nói ra. Hòa Lam cắn môi, trong lòng cảm thấy xốn xang.
Bạch Tiềm nhìn Tạ Minh Kha nói: “Cậu xưng tên họ đi. Tôi chẳng ưa gì người ngoài đảo quốc của cậu nhưng tôi sẽ không xuống tay với một kẻ vô danh đâu.” Cậu vừa nói vừa xiết chặt chuôi kiếm.
Tạ Minh Kha vẫn giữ nét lạnh nhạt thường ngày trên gương mặt. Sau lời khích bác của Bạch Tiềm, cậu ta nhàn nhạt đáp: “Tôi tên Ito Xu. Nếu như anh không quen thì có thể gọi tôi là Lăng Xu.”
“Thì ra cậu còn là con lai tạp chủng.” Bạch Tiềm nói tới nói lui cũng không hề cho người khác chút mặt mũi.
Nhưng mặc kệ cho cậu nói gì, Lăng Xu vẫn giữ nét điềm tĩnh của mình. Chính vì vậy nên Bạch Tiềm cảm thấy mất hứng, cuối cùng cậu nói: “Tôi vốn không biết cậu muốn làm gì nhưng đến bây giờ thì đã hiểu. Thứ trong tay cậu bây giờ chính là món đồ mà tên hung thủ năm đó bảo cậu đến lấy. Loại giấy bằng da dê này được dùng để viết tên danh sách thành viên của tổ chức mà trong đó có cả tên hắn. Cái hộp này cũng chính là sơ hở mà năm nào hắn đã bỏ sót lại.”
“Anh nói cũng đúng.” Lăng Xu nói: “Tôi không có hứng thú với mấy món đồ này. Tôi chỉ đến đây để lấy lại những thứ thuộc về gia đình của tôi thôi. Vốn không có xung đột lợi ích thì chúng ta gây sự làm gì? Các người chỉ cần để tôi đi thì tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, sau này tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến cái xứ này nữa. ”
Bạch Tiềm rút kiếm ra trước mặt cậu ta nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu đi sao?”
Lăng Xu đè chuôi đao của Bạch Tiềm xuống, đồng thời cũng rút đao của mình ra: “Nhất định phải đánh sao?”
“Hôm nay cậu đừng mơ còn mạng mà rời đi!” Cơn tức giận trong lòng Bạch Tiềm dọc đường đè nén như thế nào thì giờ đây cùng lúc bộc phát ra. Nét mặt lạnh lùng, Bạch Tiềm nhún chân thoắt một cái phóng người như làn khói xanh lao đến bên Lăng Xu. Thanh kiếm trong tay cậu xoáy tròn lóe sáng nhưng không hề phát ra tiếng động lướt qua khuôn mặt cậu ta rồi chém thẳng xuống cánh tay trái cậu ta.
Lăng Xu không kịp chuẩn bị, chỉ thuận chân đá mạnh tảng đá trước mặt nhờ phản lực lui về sau một chút. Cậu ta khẽ thở dốc rồi liếc mắt nhìn vết thương đang phún máu trên cánh tay.
Vết thương này nhỏ không đáng kể nhưng cậu ta bỗng thấy khiếp sợ với bản lĩnh của Bạch Tiềm.
Mục đích cậu ta đến vùng Tam Giác Vàng này ngoài việc tìm lại danh sách bị bỏ quên thì cậu ta còn muốn tìm kiếm cơ hội làm ăn. Mặc dù kinh tế nơi đây vẫn chưa phát triển nhưng đây vẫn là vùng đất có tiềm năng nhất khu vực. Cậu ta cũng đã thầm chọn được một đặc khu ưng ý. Chỉ là hiện tại đặc khu này đang nằm trong tay quân phiến loạn chứ không chịu sự cai quản của chính phủ. Cậu ta muốn ra tay thì phải cẩn trọng từng bước một.
Cậu ta lại không nghĩ tới việc thân phận của mình nhanh chóng bị bại lộ như vậy. Nói cho cùng kế hoạch của cậu ta đã bị ‘phá sản’ rồi.
Lăng Xu không quan tâm vết thương nữa mà khẽ thở dài rồi nâng thanh kiếm lên ngang mặt, lau qua mấy giọt máu khi nãy bị bắn lên.
“Làm lại.” Cậu ta thay đổi cách thức khai chiến.
Bạch Tiềm cười khẩy rồi áp sát Lăng Xu, dùng mũi kiếm tấn công sấn tới. Lăng Xu đưa kiếm lên đỡ khiến chúng va vào nhau lóe lên tia sáng chết chóc. Hai thanh kiếm bắt chéo nhau cũng là lúc hai người chuyển sang dùng sức mạnh. Bạch Tiềm có phần thắng thế, đẩy lùi Lăng Xu áp sát tường đá khiến mặt cậu ta đỏ bừng, mất đi nét tái nhợt thường thấy hàng ngày.
“Đây mới thực sự là bắt đầu!” Bạch Tiềm tung cước đá cậu ta.
Tạ Minh Kha ăn trọn cú đá, thuận thế tách kiếm lui về sau mấy bước, thanh kiếm lỏng lẻo trong tay cậu ta cũng được nắm chặt hơn.
“Xem ra cậu không chỉ học qua kiếm Nhật.” Bạch Tiềm cười nhạo nhưng trong nụ cười lộ ra tâm tình vui vẻ còn pha chút ngạo mạn. So với cậu, Lăng Xu hiền hơn nhiều nhưng sâu thẳm trong nét lạnh lùng ấy của cậu ta lại chất chứa tình cảm dịu dàng ấm áp mà chỉ cậu ta mới hiểu rõ được.
“E rằng anh muốn giết tôi cũng không dễ đâu!” Lần đầu tiên Lăng Xu cười trước mặt Bạch Tiềm. Trong nháy mắt, cậu ta xông lên. Bóng cậu ta và Bạch Tiềm nhập nhằng lẫn nhau, không nhìn ra rõ nhưng có vẻ rất ác liệt khiến Hòa Lam rất căng thẳng.
Hai lưỡi kiếm lại đan chéo vào nhau. Bạch Tiềm lại cười khẩy đẩy cậu ta ra, trong nháy mắt dứt khoát bổ một nhát thẳng xuống bả vai Lăng Xu. Cậu ta vội lách người né tránh đồng thời phóng ra ngoài cửa động.
“Khỏi đuổi theo.” Bạch Tiềm kéo Hòa Lam lại rồi quơ quơ chiếc hộp màu xanh dương trước mặt cô nói: “Sẽ có lúc cậu ta quay trở lại thôi.”
Lúc này Hòa Lam mới thấy rõ, thì ra lúc giao đấu Bạch Tiềm đã lấy lại chiếc hộp này. Cô lại có phần thất vọng khi trong đó không có tờ danh sách kia.
Bạch Tiềm ôm bờ vai cô áp vào lồng ngực mình thủ thỉ: “Có món đồ này trong tay thì lo gì cậu ta không quay lại. Đến lúc đó chị muốn hỏi gì cũng được. Chị còn giữ vẻ mặt này thì em sẽ cho rằng chị vì quan tâm cậu ta mà bí xị đó.”
Hòa Lam chột dạ: “Em nói bậy bạ gì đó?”
“Em mới nói vậy thôi chị cần gì kích động dữ vậy?” Bạch Tiềm bỗng nâng cằm cô lên nhìn vào đôi mắt cô gặng hỏi: “Sao lúc cậu ta nắm tay lôi kéo chị, chị không tránh đi?”
“Chị… ” Hòa Lam bị cậu nhìn chằm chặp bằng đôi mắt sáng ngời khiến cô mất tự nhiên không nói được lời nào. Khi cô còn đang ngẩn người thì cơn ghen đã cuồn cuộn dâng lên trong lòng cậu. Không nói ra được hận ý Bạch Tiềm tức giận nắm tay rôm rốp, chỉ hận không thể vò nát cô. Hòa Lam bị cậu dọa sợ hết hồn nói: “Tiềm! Em đừng nghĩ bậy! Chị không có…”
Cậu đè cô lên tảng đá, không khí trở bên ngột ngạt hơn bình thường.
Cậu không quan tâm tới Đỗ Biệt nữa bởi vì trong mắt cậu hắn ta chỉ là cá nằm trên thớt, chẳng khác gì người đã chết, vả lại Hòa Lam tuyệt đối sẽ không thích hắn ta. Nhưng Lăng Xu không giống vậy. Nhìn vào cậu ta, Bạch Tiềm thoáng thấy dáng vẻ của mình năm nào. Không biết trong lòng Hòa Lam cậu ta có quan trọng không? Cậu thật sự rất muốn biết.
Hòa Lam bị cậu dùng sức bóp rất đau, đồng thời cô cũng bị ánh mắt của cậu nhìn mà chột dạ.
Bạch Tiềm nhìn cô chằm chằm thật lâu rồi chợt buông cô ra.
Hòa Lam tựa vào bờ tường thở hổn hển.
Sau ngày hôm đó Bạch Tiềm và cô không hề nói chuyện với nhau. Hòa Lam cảm thấy rất trống vắng khó chịu trong lòng.
Một buổi sáng trời đầy sương mù, Hòa Lam đứng trên hành lang nhà sàn nhìn xuống bên dưới cô thấy lòng vừa buồn bực vừa bứt rứt.
Cô vừa mới biết chuyện của Bành Vân Thanh và Đỗ Biệt. Bạch Tiềm không giết anh ta mà chỉ giam anh ta lại, làm tù nhân đặt biệt trong một phòng giam kiên cố. Hòa Lam có lén đi qua một lần nhưng lại bị lính canh chặn lại nên không thể gặp được Đỗ Biệt.
Vốn là anh em tình nghĩa nhiều năm nay, cô không muốn trơ mắt nhìn anh ta chết. Cô không làm được. Dù tình cảm có lợt lạt làm hai người có khoảng cách nhưng trong tâm tưởng Hòa Lam cô vẫn nhớ về người anh trai Đỗ Biệt của ngày xưa.
Hòa Lam chỉ mới nghĩ tới việc về sau đi viếng mộ anh ta mà trong lòng đã cảm thấy bùi ngùi không yên.
Từ sau lưng cô có tiếng bước chân truyền đến. Không cần quay lại Hòa Lam cũng biết là ai.
“Có chuyện gì sao?”
Mục Lăng đứng nghiêm, trên tay cô ta bưng mâm đồ ăn nói: “Cô không hề đụng đũa phần cơm sáng. Cô ăn một chút đi.”
Hòa Lam quay đầu lại nhìn cô ta cười đáp: “Tôi không đói bụng, cô ăn đi.”
“Tại sao?” Mục Lăng không hiểu.
“Cái gì tại sao?”
“Rõ ràng hai người yêu nhau, sao bây giờ lại như vậy? Tôi thật sự không hiểu anh ấy tốt với cô như vậy, người ta cầu còn không được trong khi cô lạ không biết quý trọng, làm cho anh ấy không vui. Mấy ngày nay tân trạng anh ấy không tốt. Tôi cũng cảm thấy khó chịu thay.”
Lần đầu tiên Hòa Lam nghe cô ta nói nhiều như vậy. Trông cô ta bây giờ mới thật sự giống cô gái mười mấy tuổi hồn nhiên bộc trực, Hòa Lam bỗng dưng không biết nên đáp lại thế nào.
Mục Lăng lại nói tiếp: “Cô nên chủ động tìm gặp anh ấy đi.”
Giận hờn nhiều ngày rồi, Hòa Lam cũng muốn làm hòa với Bạch Tiềm. Cô không trả lời Mục Lăng nhưng không tự chủ được mà rảo bước đi tìm cậu.
Bạch Tiềm ở riêng một mình trong căn nhà sàn sau rừng tre. Lúc cô đến, cậu không có ở đấy. Lính canh nói cậu đã đến khu biệt giam Đỗ Biệt. Như chợt nghĩ tới điều gì đó cô liền vội vã chạy đi.
Đấy là một khu giam giữ riêng biệt, tường xây kín kẽ. Bên ngoài là hai tòa vọng gác, binh lính ôm súng canh gác hết sức nghiêm ngặt. Xung quanh bờ tường rêu nham nhở là mấy đám cỏ mọc um tùm, lập lờ trong đấy không ít vệt máu và tóc người… Trông thật rợn người!
Đi vào trong được một đỗi, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi Hòa Lam.
Cô dợm bước nhanh chóng đi vào bên trong. Bất ngờ có hai tên lính chặn đường cô. Sau khi nhìn kỹ mặt cô bọn họ mới nhớ đến lời dặn của thủ lĩnh liền cung kính nhường bước cho cô.
Cô bước đến khu biệt giam thứ tư.
Hòa Lam đẩy cánh cửa gỗ kêu ken két mở toang ra thì một đám người nhếch nhác phía sau khung sắt hiện ra trước mặt khiến cô nhợn nhạo.
Thì ra cửa chính nối dài với hành lang bên trong. Hai bên hành lang là hàng rào sắt cố định chia phòng giam thành nhiều buồng nhỏ. Khi Hòa Lam bước đi trên hành lang phạm nhân dọc hai bên cố đưa tay ra như muốn níu kéo van nài cô cứu mạng với bộ dạng thê thảm, què tay cụt chân, máu me đầm đìa trông thật đáng sợ.
Hòa Lam dùng tốc độ nhanh nhất để đi băng qua bọn họ đến căn phòng cuối hàng lang.
Không cần cô động tay mở cửa, từ bên trong cửa tự động mở ra. Bạch Tiềm đang tháo găng tay ra, khi thấy cô cậu bỗng ngừng lại động tác. Lúc bấy giờ trên người cậu, trên mặt cậu máu văng lên thành từng vệt dài có, lốm đốm cũng có khiến cậu trông giống như ma cà rồng vừa ăn thịt người. Hòa Lam đứng sững sờ nhìn cậu. Một lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu: “Em đã làm gì anh ta rồi?”
Mất một lúc sau Bạch Tiềm mới lạnh nhạt đáp lại: “Giết rồi!”
Hòa Lam vĩnh viễn nhớ mãi cảnh tượng ngày hôm ấy. Lúc cô vọt vào trong thì thấy đầu và thân Đỗ Biệt đã lìa hai nơi. Cái đầu tròn của anh ta hãy còn lăn long lóc trên sàn nhà vừa đúng dừng lại trước chân cô. Hòa Lam hét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống. Cô thoáng thấy dụng cụ tra tấn trên bờ tường vẫn còn dính nham nhở thịt da… Hòa Lam bụm mặt cố gắng trấn tĩnh mình nhưng vẫn không kiềm được để nước mắt trào ra.
“Đau lòng à?” Bạch Tiềm cúi người xuống từ sau lưng cô, thay cô gạt nước mắt.
“Lúc hắn ta đối nghịch với em chắc đã lường trước được hậu quả như thế này rồi. Có thể chị sẽ cảm thấy em ác độc nhưng bản thân em lại thấy mình còn chưa đủ hung ác nữa.”
“Anh ấy đã thua rồi. Sao em lại không buông tha cho anh ấy?”
“Em không muốn để chị gặp mặt anh ta lần cuối.” Bạch Tiềm vừa cười ngang ngạnh vừa kéo cô đứng dậy.
“Lăng Xu hay Tạ Minh Kha gì cũng vậy. Mặc kệ là ai, chỉ cần nhìn chị lâu một chút, đụng chạm chị một lần thì em sẽ không để cho hắn ta được chết tử tế.” Cậu giữ chặt cằm cô nhìn chằm chằm cô một hồi mới buông ra.
Thân người Hòa Lam mềm nhũn không gượng được mà té phịch sang một bên, toàn thân run rẩy.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Bạch Tiềm đáng sợ như vậy. Cậu đã trở nên ác độc quỷ quyệt. Chỉ cần chuyện có liên quan tới cô thì cậu lại cư xử như người mất hết lý trí.
Đỗ Biệt… Đỗ Biệt…
Hòa Lam bỗng nhớ lại hình ảnh anh ta vuốt đầu cô lúc hai người còn nhỏ mà thấy trong lòng đau nhói. Tuy thời gian gần đây không còn thân thiết như xưa nhưng thật lòng cô không mong anh ta rơi vào kết cục như thế này.
Hòa Lam thẫn thờ quay về nhà sàn của mình rồi nhanh chóng cài then cửa lại. Cô thấy sợ hãi như thể bên ngoài có ma quỷ chực chờ.
Vừa quay đầu, bước chân cô liền đông cứng lại.
Dưới ánh trăng, người thanh niên trẻ tuổi toàn thân trang phục màu đen đang đứng bên bệ cửa sổ. Với dáng vẻ mệt mỏi, dính không ít bụi đường, cậu ta dường như đã đứng đấy chờ cô lâu rồi. Cậu ta quay đầu lại nói: “Tôi chờ chị đã lâu.”