Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 16: Vùng vẫy




Sau đó Vương Đại Lực dẫn người đi, cửa sắt nặng nề bị kéo lại, sau tiếng xác nhận kho hàng bị người bên ngoài khóa lại. Bạch Tiềm còn nằm trên mặt đất, mái tóc đen nhánh xõa lòa xòa trên mặt chỉ để lộ ra cái cằm nhọn, trầm lặng không hề có chút tức giận nào. Hòa Lam lo lắng chọc chọc cậu, “Tiềm, em có sao không?”

Bạch Tiềm lắc đầu, khó khăn bò dậy vòng ra sau lưng mở trói cho cô. Tay chân Hòa Lam được giải thoát cả người ngay lập tức nhẹ nhõm.

Bạch Tiềm rúc vào góc tường cúi đầu vùi giữa hai gối vẫn không nhìn cô. Hòa Lam đi tới đẩy đẩy cậu, “Tiềm…”

“Đừng chạm vào em!”

Hòa Lam bị dọa sợ, nhớ tới lời Vương Đại Lực nói trước khi đi, mặt cô đỏ lên mà trong lòng thì thấp thỏm bồn chồn. Sau khi bị cô gặng hỏi nhiều lần Bạch Tiềm mới ngẩng đầu lên. Gương mặt điển đẹp tỏ ra khổ sở chau mày, từng giọt mồ hôi lăn dài từ trán cậu. Bạch Tiềm ngửa đầu tựa vào vách tường, mồ hôi thấm ướt hết cả mặt, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, hình như… Hòa Lam không biết phải nói thế nào, không biết cảm giác đó là gì, chỉ cảm nhận được ánh mắt cậu như mang theo tính xâm lược, như đang chực chờ muốn nuốt chửng cô vào trong bụng. Hòa Lam bỗng thấy hơi sợ hãi, theo bản năng thụt lùi về sau.

Cậu khẽ run, hai hàng mi đều hơi rung rung.

“Tiềm… Em…” Hòa Lam cũng không biết nói gì, thấy cậu như vậy cô rất đau lòng. Thật sự khó chịu đến vậy sao? Căn cứ vào những vụ án trinh sát mà cô đã từng trải qua thì trên thị trường không có loại thuốc kích thích nào có dược tính mạnh, hầu hết là đều do người sử dụng đều tự thêm vào thuốc gây hưng phấn kích dục.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ cậu bây giờ cô cảm thấy không chắc chắn lắm.

Hòa Lam do dự một hồi rồi ngay lập tức tìm quanh ở bốn phía, tìm tới tìm lui chỉ có thể tìm một chiếc cốc bị vỡ trong góc. Cô cầm cốc lên đập bể làm hai rồi cầm một miếng trong đó đến sau cửa sắt ngồi xổm xuống thử mở khóa. Cắt khóa rất khó, cửa sắt lâu năm không được tu sửa, ổ khóa lại bị rỉ. Hòa Lam cắt khá lâu mà ổ khóa vẫn không mở ra được, còn cắt phải tay mình.

Cô vứt mảnh vỡ thổi thổi vết thương. Bạch Tiềm chợt đi tới từ phía sau, cầm ngón tay bị thương của cô ngậm vào miệng. Đầu lưỡi cậu ấm áp trơn trơn, thao tác vô cùng nhuần nhuyễn thành thạo. Cơ thể Hòa Lam run run bị cậu kéo lại ngoan ngoãn ngồi sang một góc.

Trái tim Hòa Lam như chệch một nhịp, “Tiềm, chị là chị em.”

“Em biết.” Không biết có phải do thuốc hay không, giọng cậu rất trầm mà hơi thở nam tính còn phả phà phà lên mặt cô.

“Em muốn làm gì?” Vừa mở miệng Hòa Lam liền nhận ra vấn đề mình hỏi đúng là ngu hết sức.

Gò má Bạch Tiềm cách cô càng ngày càng gần, nhịp tim Hòa Lam không ngừng tăng nhanh. Ngoại trừ cảm giác run rẩy, sợ hãi cùng xấu hổ, Hòa Lam còn có cảm giác không nói thành lời. Trong lúc cô đang mờ mịt không rõ thì Bạch Tiềm đã cúi đầu phủ lên môi cô, đầu lưỡi ướt át đẩy cánh môi cô ra triền miên quấy lấy lưỡi cô dây dưa.

Hòa Lam suýt chết ngạt, chỉ biết không ngừng thở dốc.

Bạch Tiềm vẫn không hề có ý định thả cô ra, nhanh chóng xé quần áo cô ra, khiến cô phải run run theo mỗi lần cậu vuốt ve.

“Tiềm!” Hòa Lam tỉnh táo hơn, xấu hổ thật chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Bạch Tiềm như không nghe thấy lời của cô, thuần thục tìm được nút áo ngực tháo ra. Hai bầu ngực mềm mại bị cậu nắm trong tay xoa nắn.

Hòa Lam chưa từng bị chơi đùa như vậy, toàn thân như tê dại.

Cô kẹp chặt hai chân, vì xấu hổ nên hóa giận mà tát cho cậu một cái, “Bạch Tiềm, em tỉnh táo lại ngay! Chị là chị em!”

Nửa mặt Bạch Tiềm bị cô tát đỏ, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến sắc mặt càng thêm đỏ một cách không bình thường. Hình như cậu đã tỉnh táo được một chút, nhưng vẻ mặt vẫn mơ màng, nhìn chằm chằm mắt cô như muốn ăn thịt người.

Hòa Lam vừa xấu hổ vừa tức giận nói, “Chị sẽ nghĩ cách đưa em ra khỏi đây, em cố gắng nhịn một lúc.”

Bạch Tiềm im lặng một lúc sau đó cười khẽ, “Cho dù chị không có bạn trai nhưng chẳng lẽ chưa từng xem qua thể loại này sao? Lúc đàn ông đến mức này rất khó nhẫn nhịn. Em nhịn không được!” Cậu níu tay cô lại kéo cô đè ra mặt đất.

Tiếp đó là tiếng kéo khóa kim loại của quần jean, Bạch Tiềm không đợi được đến lúc cởi hẳn ra, cứ mặc cho nó giắt giữa hai đầu gối cô.

Hòa Lam chỉ muốn hét lên.

“Không nhịn được.” Bạch Tiềm thở hổn hển, nắm lấy bàn tay cô đặt nơi nóng bỏng của mình, sức cậu rất mạnh cho nên mặc kệ cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.

Hòa Lam ngẩn ngơ như người mất hồn. Từ trước đến nay Bạch Tiềm vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, do đó mặc kệ bên ngoài cậu có dáng vẻ thế nào thì ít nhất cậu vẫn là cậu em trai ngoan ngoãn trước mặt cô. Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị cậu đè mình ra như thế, lòng Hòa Lam vô cùng hỗn loạn.

Bạch Tiềm không ngừng nhấp nhổm người lên xuống trên người cô, nắm tay cô giúp mình di chuyển dục vọng. Trong cổ họng cậu phát ra những tiếng rên rỉ, giống như tiếng gầm gừ lúc con thú nhỏ bị thương, nghe mà đau lòng. Thứ trong tay không ngừng căng phồng lên, chứng tỏ cậu vô cùng hưng phấn bao nhiêu. Một tay Hòa Lam không thể nắm được nữa buộc dùng cả hai tay để giúp cậu.

Hô hấp Bạch Tiềm nặng nề phả lên cô rồi dùng lưỡi liếm láp cần cổ cô. Da đầu Hòa Lam tê dại, trong lòng mâu thuẫn không chịu nổi. Không biết qua bao lâu, cậu bỗng di chuyển mạnh mấy cái, cắn lên bả vai để trần của cô, kế tiếp một luồng chất lỏng trắng đục phun lên trên bụng cô.

Nóng bỏng như thế, hình như còn mang theo mùi là lạ.

Thứ của đàn ông… Cả người Hòa Lam không thể động đậy, dạ dày cuồn cuộn.

Lần đầu tiên trong đời cô biết đến cái gọi là dục vọng, giống như giòi bọ quấn quanh trái tim cô, dường như muốn cắn nuốt cô.

Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục như vậy. Hòa Lam cắn môi, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.

Bạch Tiềm phát tiết mấy lần giữa chân cô, chất dịch khó ngửi dính lên khắp đùi cô, trắng đục nhớp nháp, chỉ hơi động một chút liền cảm thấy khó chịu. Hòa Lam bỗng nhớ tới giấc mộng trước kia chỉ biết cắn chặt môi.

Bạch Tiềm chậm rãi vén tóc cô lên tiếp tục hôn cổ cô, dùng đầu lưới liếm mút mang theo vẻ si mê…

Đêm lạnh như nước, gió trên núi còn lạnh hơn so với lúc chập tối.

Hòa Lam theo sau Bạch Tiềm mất hồn mất vía đi xuống chân núi. Áo sơ mi trên người đã bị cậu xé rách, vạt áo phía trước bị đứt mấy cúc áo chỉ có thể kéo sát lại với nhau. Bởi do vậy, bụng không có gì che, Hòa Lam ôm chặt cánh tay, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Tiềm phía trước đang mở đường cho cô.

Cậu bé trong suy nghĩ chợt có một ngày dùng hành động nói cho cô biết cậu đã trưởng thành. Rõ ràng một giây trước còn là em trai ngoan ngoãn, một giây sau đã trở thành cầm thú khiến Hòa Lam không thể nào thích ứng được.

Những vụ án cô điều tra cũng có một số tội phạm cưỡng bức biến thái, thích đè người bị hại trên mặt đất đi vào từ phía sau. Bạch Tiềm không tiến vào người cô nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt…

Đầu óc Hòa Lam hỗn loạn. Trong lúc thất thần cô đã dẫm vào cục đá bị vấp té khụy người xuống đau đớn vô cùng.

Bạch Tiềm nghe thấy tiếng động, quay lại đưa tay muốn đỡ cô, “Sao thế?”

Hòa Lam theo phản xạ rụt tay về.

Tay cậu lúng túng dừng giữa không trung.

Hòa Lam cúi đầu vì không muốn nhìn cậu, không khí giữa hai người yên tĩnh một cách khó chịu.

Qua một lúc thật lâu, Bạch Tiềm ngồi xổm xuống quay lưng lại trước mặt cô. “Lên đây đi, nếu không, chị cứ như vậy thì chúng ta không xuống núi được đâu. Ngộ nhỡ bọn kia trở lại thì làm thế nào?”

Hòa Lam suy nghĩ rất có khả năng đó, mặc dù trong lòng rất không nguyện ý nhưng vẫn leo lên lưng cậu.

Đêm khuya thanh vắng, trên đường không một bóng người. Bạch Tiềm cõng cô đi trên đường cái vắng lặng, gió thổi xào xạc bên tai nhưng không ai rảnh rỗi mà để ý đến điều đó, trong lòng cô đang vô cùng loạn. Cô chỉ cảm thấy việc trái luân thường đạo lý vừa rồi là vô cùng nhục nhã. Về đến nhà, Hòa Lam không nói với cậu một lời nào mà đi thẳng về phòng mình.

Bạch Tiềm ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn cô đóng chặt cửa phòng hồi lâu mới quay về phòng mình.

Sau khi lên QQ thì thấy có thư gửi tới, ảnh đại diện hình đầu mèo bỉ ổi của Vương Đại Lực ở đầu kia không ngừng chớp động, nhìn thấy cậu login hắn ta lập tức nhắn tới, “Đại ca, em đã làm theo lời anh, sao hả, anh thỏa mãn chưa?”

Bạch Tiềm không để ý tới hắn ta, trong đầu hiện ra hình ảnh trong kho hàng, yết hầu di chuyển lên xuống. Cậu chống cằm tựa trên mặt bàn thẫn thờ nhìn ánh trăng mê ly ngoài cửa sổ.

Chỗ đó của Hòa Lam rất khít, cho dù không đi vào cậu cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô. Lúc cô dùng hai chân kẹp cậu, thiếu chút nữa cậu đã không dừng lại được.

Thật muốn đi vào thử xem thế nào…

Hình QQ không ngừng chớp nháy, dòng chữ màu đen liên tiếp được gửi tới. Bạch Tiềm đổi tư thế chống cằm, ngón tay thon dài lạnh lẽo gõ mấy chữ trên bàn phím, “Mày phiền quá.”

Lúc gửi dòng chữ này, khóe miệng cậu ẩn hiện nụ cười hấp dẫn.

“Anh hai, anh với anh Trác đúng là không có lương tâm, có đàn bà thì bỏ mặc em út, aizz…”

Bạch Tiềm cau mày, không chút do dự đóng cửa sổ khung chat. Một hồi lâu, điện thoại di động lại vang lên. Bạch Tiềm nhấn tắt, thế nhưng tiếng chuông di động cứ nang lên liên hồi, Bạch Tiềm sắp bị phiền chết nên không thể làm gì khác hơn đành nghe điện thoại, “Mày bị bệnh thần kinh à?”

“Anh hai, sao anh đối xử với em như vậy? Ngày đó em ngu muội mới bị thằng Tiến làm cho mê muội đầu óc mới đi tìm anh gây chuyện. Anh yên tâm, em đã cho hắn ta lên đường rồi. Thật ra thì trước đây em đã sùng bái anh, về sau anh và anh Trác càng khiến em thêm tâm phục khẩu phục…”

Bạch Tiềm đưa di động ra xa.

Vương Đại Lực vẫn đang lảm nhảm ở đầu dây bên kia, “Lần này em xử lý mọi chuyện ổn thỏa như vậy, có phải nên thưởng cho em không? Em nói vày, chị anh kêu la cũng dữ dằn thật, chậc chậc, bọn em ở tít ngoài xa mà vẫn còn nghe được âm thanh đó…”

“Bọn mày ở bên ngoài?” Giọng Bạch Tiềm chợt lạnh.

Vương Đại Lực vội nói, “Em tuyệt đối không nhìn lén, cuộn phim vẫn y nguyên không thay đổi giao cho anh, em xin bảo đảm.”

Bạch Tiềm tắt điện thoại lần nữa ngồi vào trước bàn rồi mở thư ra.

Trong kho hàng rất tối, trên cửa sổ còn có chút ánh sáng chiếu qua. Hình ảnh chỉ toàn màu tối đen, như ẩn như hiện. Cô gái trần trụi nửa người nằm đó với mái tóc tán loạn, bị thiếu niên đè ra đất. Camera quay lại được hết tất cả nét mặt cô khi ấy, mọi khổ sở rối rắm, còn kèm theo sự ham muốn đè nén, khóe mắt còn vương ươn ướt ngấn lệ, biểu cảm đẹp mê hồn… Cũng vô cùng dễ thương.

Bạch Tiềm di tay lên màn ảnh, dùng đầu ngón tay vẽ mặt cô, tựa như đang vuốt ve yêu thích món đồ gì đó.

Thì ra, không cần phải có tình cảm yêu đương thì bên dưới cô cũng sẽ chảy nước, cũng sẽ rên rỉ, lúc cậu chuyển động giữa hai chân cô thì cô cũng bất an giãy dụa. Nước chảy thật nhiều, cảm giác ướt át, còn có tiếng kêu rên khó chịu, cho tới nay, cậu đều cho rằng chỉ có phụ nữ dâm đãng mới có thể phát ra những âm thanh đó.

Biết rất rõ ràng là em trai của mình, tại sao cô còn rên rỉ và xúc động như thế?

Không phải trong lòng cô luôn cô được cậu âu yếm, cũng muốn nằm dưới thân cậu? Con gái bao giờ cũng nói không là có mà.

Cậu nhướn mày, cũng lười phải phân tích cặn kẽ làm gì, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm màn ảnh rồi cười.

Đêm vẫn còn rất dài.

Bạch Tiềm ngồi nghịch thêm một lát, sau đó với tay tắt đèn rồi tắt máy.