Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 3: 3: Anh Ta Thực Sự Không Yêu Cô






Trong hộp là tờ giấy kết hôn đỏ chót, chỉ là, tờ giấy này cũng giống như hôn nhân của cô và Duệ Dạ, chồng chất vết thương.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ vết rách trên tờ giấy kết hôn, sau đó cười điên dại.

Cô chợt nhớ tới hai năm trước, hình ảnh hai người tới Cục Dân Chính nhận giấy đăng ký kết hôn, toàn bộ quá trình mặt anh đều lạnh, thậm chí khi ký giấy cũng bủn xỉn không chịu cười một cái.

Mọi yêu cầu của người chụp ảnh đều trực tiếp làm lơ, còn cô thì cố tình cười như một đứa ngu xuẩn.

Cô vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt đồng tình của người chụp ảnh, như đang nói: Cô gái, anh ta không yêu cô.

Thịnh Hạ thầm nghĩ: Tôi biết chứ, Duệ Dạ không yêu Thịnh Hạ, cô vẫn luôn biết, nhưng làm sao bây giờ? Cô cố tình muốn ở bên cạnh anh, muốn tìm loại cảm giác an toàn.

Cảm giác an toàn đó, không một ai có thể cho cô.

Thịnh Hạ yêu Duệ Dạ bao nhiêu năm rồi?
Tính ra! !.


Cũng chỉ có, 8 9 năm.

Ngày tiếp theo là ngày giỗ của mẹ, Thịnh Hạ đi thăm mộ.

Bởi vì là buổi sáng, nghĩa trang rất yên tĩnh, nhiều năm qua cô vẫn luôn đến vào buổi sáng, cô đặt bó hoa cẩm chướng xuống trước bia mộ.

Nhìn người phụ nữ trên bia mộ, trong lòng không có chút tình cảm mẹ con, chỉ có run sợ, sự sợ hãi tận sâu trong xương tuỷ.

Mẹ của cô, Bạch Phong Bình hồi còn trẻ yêu một người đàn ông, vì người đàn ông này mà không tiếc đối nghịch với gia đình, chỉ tiếc, người đàn ông này sau khi sự nghiệp thành công thì bỏ lại bà như một chiếc giày rách.

Bạch Phong Bình căm thù ông ta đến tận xương tuỷ, vì thế mọi sự thống hận đổ hết lên đầu Thịnh Hạ.

Trong trí nhớ của Thịnh Hạ, hồi còn nhở thường xuyên bị đánh chửi, khi ngủ cùng mẹ đến cựa mình cũng không dám, bởi vì khi phát ra tiếng động sẽ bị trực tiếp đá xuống giường.

Có một lần Thịnh Hạ đang xem TV, mẹ cô không nói hai lời tắt đi, Thịnh Hạ lại mở lên một lần nữa, lại bị mẹ đè xuống mặt đất đánh, đánh tới mức lần đầu tiên Thịnh Hạ biết cảm giác khóc lóc và cầu xin như thế nào.

Sau này Thịnh Hạ trọ lại trong trường cấp hai, lễ Quốc Khánh nghỉ về nhà lại phát hiện cửa bị khoá, về sau suốt một học kỳ cũng không có liên lạc, Thịnh Hạ phải dựa vào trợ cấp học sinh nghèo của trường mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Năm nay cô 25 tuổi, hơn hai mươi năm qua trong lòng Thịnh Hạ chỉ có một chút ít kỉ niệm đẹp, nếu phải tìm kỉ niệm nào khó quên thì phần lớn kí ức này sẽ được mang cái tên duy nhất —- Duệ Dạ.

"Năm nay là năm thứ hai con kết hôn! !.

.

" Thịnh Hạ ngồi dựa trước bia mộ, cô sợ hãi những kí ức về mẹ, nhưng đồng thời trong nội tâm cũng cực kỳ khát vọng tình cảm người mẹ, đến khi cô biết nhận thức, chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác được che chở, điều đó làm cô khao khát và trở thành chấp niệm của cô.

"Nhưng hình như con đã làm sai điều gì, anh ấy thật sự không yêu con.


" Thịnh Hạ lẩm bẩm một mình, "Anh ấy là người duy nhất che chở cho con! ! ! Con vĩnh viễn không quên được ngày đó con bị bắt nạt, anh ấy đã đứng phía trước để bảo vệ con.

"
Thịnh Hạ nhớ lại chuyện cũ tươi cười thoả mãn như đứa trẻ, nhưng nụ cười trên mặt rất nhanh biến mất.

Biến thành sự chua xót nồng đậm: "Anh ấy cũng có người anh ấy thích, mẹ biết là ai không? Con gái của người đàn ông đó! ! Cô công chúa nhỏ được Thịnh gia nuông chiều, mẹ nhìn xem, mẹ là người gặp Thịnh Kiến Quốc trước, hai người yêu nhau trước, nhưng con! !.

Lại gánh trên người cái danh! ! Đứa con gái ngoài giá thú, nói ra thì đúng là nực cười.

"
"Mẹ vì ông ta mà chết, cuối cùng đổi lại được gì? Một tiếng thở dài ở đám tang của mẹ sao?" Thịnh Hạ lảm nhảm.

Thật lâu lúc sau, cô đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, đứng thẳng trước bia mộ, "! ! Mẹ, nếu!.

.

Mẹ còn sống thì tốt, đánh con cũng được, mắng con cũng được, còn hơn là! ! chỉ có một mình con.

"

Một mình, thật vất vả.

Mọi việc đều phải tự gánh vác, oan ức cũng phải tự nuốt vào trong, muốn khóc cũng chỉ có thể lấy chăn chùm kín đầu.

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Thịnh Hạ nhẹ nhàng đi dọc theo con phố dài, người đi đường nhộn nhịp qua lại, nhưng cô lại không cảm thấy bất cứ náo nhiệt nào.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, Thịnh Hạ đi tới một cửa hàng trang sức của một nhà thiết kế nổi tiếng, cô bị thu hút bởi một chiếc vòng cổ đặt trong cửa hàng, bất giác tiến vào.

"Anh Duệ, lần trước em nhìn trúng một cái vòng cổ ở đây, nhưng nhà thiết kế nói sau nửa tháng sau mới mở bán! ! " Thịnh Viện Tuyết kéo cánh tay Duệ Dạ đi đến.

Khoé miệng Duệ Dạ tràn đầy nụ cười dịu dàng, từ cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ.

Thịnh Hạ không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng nhu tình của anh bây giờ, cô đứng sững tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

.