Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 12: 12: Cô Ấy Dường Như Đang Khóc






"Ngày thường thật đúng là nhìn không ra......"
".......Cô nói xem, đi hạ dược đàn ông đều có thể làm ra, những thành công cô ta có được, chắc là......phục vụ trên giường mà có đi."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, những lời này không biết là truyền từ miệng ai ra, lại lan truyền một cách chóng mặt.
Trong thời gian ngắn, những thành tích ấn tượng và tất cả những cống hiến của Thịnh Hạ cho công ty, đều có được bằng cách cô giở thủ đoạn.
Phòng trà, nơi tụ tập của những câu chuyện bát quái.
Thịnh Hạ chỉ muốn tới đây pha ly cà phê, lại không khéo nghe hết thảy hoàn toàn, lúc này cô cũng chỉ mới biết được, hoá ra sự việc đã khuyếch tán đến trình độ này.
Phục vụ trên giường sao?
Cô thê lương nhếch khoé miệng, nhưng, cô lại có thói ở sạch thì làm sao bây giờ?
Đứa con ngoài giá thú, kẻ thứ ba, phục vụ trên giường, hạ dược kết hôn......Cũng chỉ là một buổi trưa ngắn ngủi, hai chữ Thịnh Hạ nghiễm nhiên đã trở thành từ đồng nghĩa với phóng đãng và vô liêm sỉ.
Tổng giám đốc Thịnh trong công ty được mọi người tôn trọng, cũng là lúc này mới biết được, hoá ra lại có nhiều người hận không thể lôi cô treo lên đỉnh hổ thẹn như vậy.

Chỉ là lời đồn này đã được thêm mắm thêm muối rồi thôi.
".......Tổng giám đốc Thịnh." Thư ký Dương nhìn người phụ nữ đứng yên trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thịnh Hạ "Ừ" một tiếng cũng không có quay đầu lại.
Thư ký Dương có chút bất lực đứng đằng sau, "Những lời đó, mấy người đó......chính là cuộc sống sinh hoạt quá nhàm chán, mới có thể bàn tán như vậy.........Tôi, tôi biết tổng giám đốc Thịnh không phải là người như vậy."

Thịnh Hạ nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn đằng sau cửa sổ sát đất, "........Buổi tối, bữa tiệc cùng Chủ tịch Tiền, lúc mấy giờ?"
Thư ký Dương ngẩn ra một lúc, ngơ ngác trả lời: "......Hai, hai giờ sau."
Dứt lời, tựa như vừa nghĩ tới cái gì, lại vội vàng hỏi một câu, ".......Tôi, gọi điện thoại chuyển sang ngày mai?"
Cô nghĩ, đã xảy ra chuyện như vậy, tổng giám đốc hẳn sẽ không có tâm tư đi xã giao, đặc biệt là.......Chủ tịch Tiền kia, danh tiếng ở trong giới không được tốt lắm.
"Như cũ, đi sắp xếp đi." Thịnh Hạ nhàn nhạt nói một câu, giống như, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thói quen của cô thư ký nhỏ là cô nói gì nghe nấy, lúc đóng cửa nhìn không được liếc thêm một cái.

Cũng không nghĩ đến đây sẽ là một hình ảnh mà cô không thể quên được sau này.
Cô nhìn thấy......từ khi Thịnh Hạ bước vào công ty cho đến nay, dường như không có thứ gì có thể ngăn nổi cô, những việc khó khăn thì tổng giám đốc Thịnh đều giải quyết dễ dàng.

Bây giờ, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, như một đứa trẻ bất lực, cúi đầu thật thấp.
Cô.....!dường như đang khóc.
Khi đó, Thư ký Dương không biết cảm giác của mình là gì, nhưng cảm giác đó, khiến mũi cô có chút cay.
Người phụ nữ dù mạnh mẽ đến cỡ nào, cuối cùng vẫn là phụ nữ.
Nếu có một chỗ dựa, làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý ở lại tranh giành thương trường cùng với đàn ông đâu.
Đa số các tình huống, không thể tự đưa ra quyết định, Thịnh Hạ ở trong mắt người khác đã trở thành vật tuỳ ý công kích, nhưng cô cũng chỉ là một đứa trẻ chưa từng nhận được sự yêu thương mà thôi.

......
Trên bàn tiệc, ly đi chén lại, Chủ tịch Tiền cùng các vị lão tổng khác không ngừng tìm lý do bắt Thịnh Hạ uống rượu.
Nhiều năm trà trộn thương trường, Thịnh Hạ đã nhìn rõ cái gọi là từ chối, nên từ khi bắt đầu, cô chỉ nhấp nhẹ vào giọt làm ướt khoé môi rồi buông ly rượu.
Nhưng, hiển nhiên hai người cũng không vừa lòng, "Tổng giám đốc Thịnh đây là không chừa mặt mũi cho ai?"
Thịnh Hạ cười cười: "Làm hai vị mất hứng rồi, tửu lượng của tôi không tốt lắm."
Chủ tịch Tiền đối với cô đã lâu ngày khao khát, nhưng vẫn quan ngại bộ dạng cao ngạo của cô, chậm chạp không dám xuống tay.
Chỉ là lời đồn đại đã từ Duệ Thị bay ra, nói rằng đây cũng chỉ là một người phụ nữ dựa vào thân thể mà thăng tiến, nếu Duệ Dạ có thể ngủ, tại sao ông ta lại không thể?
"Tổng giám đốc Thịnh đây là chướng mắt lão Tiền tôi ư?" Chủ tịch Tiền xụ mặt, "Bộp" một tiếng buông trong tay ly rượu, nói: "Duệ Dạ có thể cho cô, tôi cũng có thể, chỉ cần đêm nay....Phục vụ tôi vui vẻ."
Nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt Thịnh Hạ giờ cứng đờ, hàng mi dày và cong hơi nâng, "Chủ tịch Tiền có ý gì?"
"Có ý gì?" Chủ tịch Tiền cười nhạo một tiếng, xé rách bản mặt tươi cười, cầm hiệp ước của hai công ty ném tới trên bàn cơm: "Chỉ cần cô phục vụ tôi một đêm, hợp đồng này, chúng ta ký."
Thịnh Hạ liếc mắt nhìn văn kiện trên bàn, ánh mắt thâm trầm, nâng lên con ngươi lạnh lùng nhìn lão, "Sợ là Chủ tịch Tiền uống nhiều rồi, mặc dù lĩnh vực kinh doanh của Duệ Thị rộng rãi, nhưng cũng chưa bao giờ kinh doanh xác thịt........"
"Xem ra hợp tác ngày hôm nay không tiện nói, đợi Chủ tịch Tiền tỉnh rượu thì nói sau." Nói xong, lập tức đứng dậy, cầm lấy áo khoác của chính mình, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mặt nạ đã xé rách, mùi vị còn không được nếm, Chủ tịch Tiền cũng không có ý định thả người như vậy.
"Tích tích—" Là tiếng cửa tự động khoá.
Chớp mắt sống lưng Thịnh Hạ cứng đờ, ngưng mắt nhìn về điều khiển từ xa trong tay Chủ tịch Tiền, "Ông định làm cái gì?"
Thịt mỡ trên mặt Chủ tịch Tiền tựa như sắp nứt ra, thịt nơi khoé mắt híp lại, đôi mắt gần như không nhìn thấy, ông ta cười nói ghê tởm: "Mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả lúc tức giận cũng đẹp......Tôi đây có ý với cô, cũng không phải ngày một ngày hai.


Còn tưởng rằng cô là băng thanh ngọc khiết, không nghĩ tới đã sớm không chịu nổi tịch mịch bò lên giường Duệ Dạ, bò một chiếc giường đã là bò, bò thêm nhiều cái nữa đâu có gì khác nhau......."
"Cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chỗ tốt không thiếu phần của cô, hắc hắc hắc........"
Thịnh Hạ nắm chặt áo khoác trong tay, lạnh mặt, "Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Duệ Thị, tới đây bàn chuyện hợp tác hai công ty, Chủ tịch Tiền muốn tìm phụ nữ, e là tìm nhầm người rồi."
Chủ tịch Tiền liếc mắt nhìn lão tổng bên cạnh một cái, không muốn tốn nhiều môi lưỡi với cô, chuẩn bị trực tiếp nhào lên.
Trong lòng Thịnh Hạ rét lạnh, cầm bình rượu trên bàn, đột nhiên đập mạnh lên bàn, "Bang" một tiếng, bình rượu vỡ vụn, cô nắm đầu bình rượu hướng hai người, lạnh lùng nói: "Đoàn luật sư của tập đoàn Duệ Thị đều có tiếng ở Tứ Phương Thành này, các người muốn nếm thử mùi vị thân bại danh liệt có đúng không?"
"Thư ký của tôi ở bên dưới, nếu nửa giờ tôi không gọi điện thoại, cô ấy sẽ mang người lên, đương nhiên người tới......còn có Tôn phu nhân." Đánh rắn phải đánh phủ đầu, Chủ tịch Tiền chơi đùa phụ nữ bên ngoài cũng không dám nháo đến bên Tiền phu nhân, rốt cuộc là 37% cổ phần đều ở trong tay Tiền phu nhân.
Chủ tịch Tiền nghe vậy có chút chần chờ, tay Thịnh Hạ giấu trong áo khoác, tìm được di động, gửi ra ngoài một tin nhắn.
Người nhận tin nhắn là Duệ Dạ.
Cô vạn nhất chỉ sợ rằng thư ký nhỏ của cô sẽ không kịp thời phát hiện có chuyện xảy ra.
Nhưng là, ở thời điểm xui xẻo, có khả năng uống nước lạnh cũng nghẹn, cô có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng lại không biết vì sao sau khi gửi tin nhắn xong, lại vang lên một tiếng.
Trong lòng Thịnh Hạ lập tức rét run, hô hấp ngưng trệ.
Chủ tịch Tiền và lão tổng bên cạnh bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn, mắng chửi một tiếng, không quan tâm nhào về phía cô.
Mà lúc này Duệ Dạ cũng ở cùng nhà hàng này ăn tối cùng Thịnh Viện Tuyết.
Điện thoại đặt trong tầm tay bỗng nhiên rung lên, anh liếc một cái, nhìn đến số điện thoại kia, hứng thứ ăn cơm đều phai nhạt đi rất nhiều.
"Anh Duệ, nếu công ty có chuyện, anh đi trước đi, em ăn xong cũng có thể tự về." Thịnh Viện Tuyết giả vờ hiểu chuyện nói.
Duệ Dạ nghe vậy, nhìn thoáng trấn an co ta, sau đó quay mặt điện thoại xuống.
Mười phút sau, Tô Giản Thù vô cùng lo lắng chạy vào, phía sau cô mang theo hai gã vệ sĩ, tay nắm chặt điện thoại của mình.

Cô dựa theo số phòng mà lên, tầm mắt nhìn thấy Duệ Dạ đang thanh thản phục vụ người trong lòng ăn cơm, không nhịn xuống được, nắm chặt điện thoại đi về phía hai người.
Âm thanh điện thoại va chạm kịch liệt với bát đĩa, mang về ánh mắt của mọi người tới đây.
Đĩa trên bàn vỡ tan tành, thức ăn bắn tung toé trên người Duệ Dạ, mắt anh tối sầm lại.
Tô Giản Thù căn bản không có thời gian quan tâm xem anh có vui hay không, sau khi nhìn anh với đôi mắt đỏ tươi đầy căm ghét, cô tiếp tục chạy lên lầu.
Thịnh Viện Tuyết lấy khăn giấy giúp anh lau vết bẩn trên người, nhẹ giọng nói: "Vẫn là phải đi toilet rửa sạch lại một chút, chỉ dùng khăn giấy lau không được."
Cô ta nói hết lời, vẫn không thấy hồi âm từ Duệ Dạ, khó hiểu ngẩng đầu: "Anh Duệ?"
Duệ Dạ nhìn bóng dáng Tô Giản Thù, trong đầu không biết vì sao lại hiện ra tin nhắn của Thịnh Hạ gửi đến, lập tức cầm điện thoại lại đây, trên đó gửi tới một cái định vị cùng hai chữ——Cứu em.
Mà vị trí chính là nhà hàng này.
"Chủ tịch Duệ? Thật là ngài......Tổng giám đốc Thịnh, có khả năng tổng giám đốc Thịnh đã xảy ra chuyện." Sau nửa giờ không nhận được hồi âm, thư ký nhỏ vội vội vàng vàng chạy tiến vào, trước tiên định liên hệ nhân viên nhà hàng, lại không nghĩ đến ở đây gặp được Duệ Dạ.
Thịnh Viện Tuyết nhìn cô thư ký nhỏ thở hổn hển chạy ttới, ánh mắt rét lạnh, nhưng trên mặt lại dịu dàng đưa cho cô cốc nước: "Đừng gấp, có gì từ từ nói."
Cô thư ký nhỏ nhận thức được người trước mặt là ai, có chút thụ sủng nhược kinh tiếp nhận cốc nước, nhưng lại không uống, chỉ cầm trong tay, mặt lộ vẻ nôn nóng nhìn Duệ Dạ: "Tổng giám đốc Thịnh hôm nay hẹn gặp Chủ tịch Tiền, trước khi cô ấy đi vào đã dặn qua, nếu nửa giờ sau không gửi tin nhắn ra, bảo tôi phải liên hệ nhân viên nhà hàng đi vào........"
Cô tay chân luống cuống nói lại sự việc một lần, bởi vì cốc nước làm vướng bận, cô tuỳ tay đặt sang một bên.
Lại không phát hiện, Thịnh Viện Tuyết trước một giây còn vạn phần dịu dàng, trong mắt giờ một mảng u ám.
..........
Tới khi Duệ Dạ đuổi tới, Tô Giản Thù đã lấy áo khoác che trên người Thịnh Hạ, chiếc váy đen của cô giờ đã bị xé hư, tóc tai hỗn độn.
Chủ tịch Tiền và tên lão tổng còn lại bị vệ sĩ Tô Giản Thù mang đến đè trên mặt đất, trong miệng không ngừng mắng chửi kêu gào.
Thịnh Hạ ngẩng đầu, nhìn Duệ Dạ đứng ở cửa, cùng Thịnh Viện Tuyết bên người hấn, không tiếng động cười cười, mở miện hỏi một câu: "Chủ tịch Duệ, đồ ăn của nhà hàng này vẫn còn ngon chứ?".