Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 31




Tối hôm đó sau khi hai người thẳng thắn với nhau, Trần Yên Thực càng dính Tạ Cảnh Thâm hơn, ăn bữa sáng thôi cũng quấn hết nửa ngày.

Đương nhiên cũng không ngoại lệ, cô hành động như một nữ sinh mới yêu khiến Tạ Cảnh Thâm rất hưởng thụ, lúc đi đến cửa bệnh viện trên mặt anh tràn đầy ý cười.

Quả nhiên tình yêu thật thần kỳ, cả trai lẫn gái đều bị nó ảnh hưởng.

Lúc Tạ Cảnh Thâm làm việc, Trần Yên Thực chủ yếu là làm ổ ở nhà Thẩm Lệ cách vách, tâm tình vui vẻ, con người cũng hướng ngoại hơn rất nhiều, thường xuyên qua lại với Thẩm Lệ, hai người càng thân nhau hơn.

Bởi vì do sức khỏe của con gái nên Thẩm Lệ ở nhà làm nội trợ, chăm sóc con gái, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào ông xã của chị.

Cho nên việc nhà Thẩm Lệ làm cực kỳ thuần thục, bếp núc cũng rất không tệ, Trần Yên Thực thường thường qua học lỏm nghề của Thẩm Lệ, đương nhiên Thẩm Lệ rất vui.

Thẩm Lệ tổ chức định kỳ một cuộc gặp gỡ, mời một số người mẹ mới mang thai lần đầu đến, chị ấy sẽ chỉ một số chuyện cần phải chú ý, cũng chỉ vài việc nên làm nhiều, hi vọng những người mẹ này sẽ sinh ra một cục cưng khỏe mạnh, đừng như con gái của chị, sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh. Khi chị mang thai có nhiều việc không chú ý, làm việc quá sức, sử dụng máy tính với thời gian dài, trong ba tháng đầu tia phóng xạ có thể khiến đứa trẻ bị dị dạng hoặc sinh non, ba tháng đó ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ, rất dễ ảnh hưởng đến thể chất của bé.

Khương Hiểu Hiểu là một đứa trẻ thật khiến người khác yêu thương, thích cười, hiểu chuyện, nói chuyện nhẹ nhàng, vận động một hồi thì thở không nổi, cũng khó trách lần trước lúc Trần Yên Thực đi cùng Thẩm Lệ đến đón Khương Hiểu Hiểu, nhìn thấy chị ôm Khương Hiểu Hiểu đi ra, người quá nhiều, con bé chen lấn không được.

Trần Yên Thực và Khương Hiểu Hiểu ngược lại còn chơi với nhau, không biết có phải vì mang thai mà người ta trở nên ngốc nghếch, ấu trĩ hơn hay không, chơi với bé con có rất nhiều đề tài chung, có đôi khi hai người cùng Khương Hiểu Hiểu đọc truyện tranh có thể đọc đến say sưa.

Bất tri bất giác, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua.

Lúc Tạ Cảnh Thâm về nhà thường thường sẽ gửi tin nhắn cho Trần Yên Thực, hỏi cô muốn ăn gì, rồi sau đó anh sẽ xách một bao nguyên liệu nấu ăn về nhà, vừa về đến nhà Trần Yên Thực đã từ cách vách chạy tới, cười hì hì kéo cánh tay anh.

Theo lý thuyết mà nói thì cách âm ở đây không tệ, hơn nữa khi anh về động tĩnh cũng không quá lớn, làm Trần Yên Thực có thể canh thời gian chuẩn như vậy, Trần Yên Thực quy tất cả cho tâm linh tương ứng.

Mà với Tạ Cảnh Thâm mà nói, đương nhiên Trần Yên Thực nói cái gì thì là cái đấy.

Cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ.

Tình tình của phụ nữ có thai hơn phân nửa là vui giận bất thường, cũng may gần đây tâm tình Trần Yên Thực không sa sút, hơn nữa cô và đứa trẻ ở cách vách hay chơi với nhau, cũng mài ra được chút nhẫn nại, tính tình nôn nôn nóng nóng của cô lúc trước thật khiến người khác không mấy an tâm.

Tạ Cảnh Thâm rất hài lòng với tình trạng của cô hiện giờ, có đôi khi anh lo lắng với tính tình nóng nảy đó nếu cô làm mẹ, lúc cô dạy dỗ con cái, anh nên giúp ai đây? Nếu là con trai, đương nhiên anh sẽ khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần không quá mức là được, nếu là con gái, anh muốn nuôi dưỡng con bé như công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mà bên kia, đấy là nữ hoàng của anh. ==”

Tuy là bây giờ không cần phải buồn rầu, nhưng cũng là loại buồn rầu ngọt ngào nhất, làm một đôi vợ chồng trẻ bình thường, cùng nhau nuôi dạy con cái, loại cảm giác này, ngẫm lại rất không tệ.

Một tuần Tạ Cảnh Thâm xem bệnh hai lần, một lần là buổi sáng, một lần là buổi chiều, đương nhiên vĩnh viễn anh không thể nào thanh nhàn như vậy, phân nửa thời gian là ngốc trong bệnh viện.

Nếu Tạ Cảnh Thâm xem bệnh buổi chiều, buổi sáng mỗi ngày sẽ đúng giờ làm bữa sáng, kéo Trần Yên Thực ngày càng thích ngủ nướng dậy, bữa sáng rất quan trọng, phụ nữ có thai càng không thể không ăn, sau đó hai người sẽ xuống lầu đi dạo, hoạt động gân cốt, hô hấp không khí mới mẻ một chút. Bây giờ Trần Yên Thực đã mang thai lớn tháng, Tạ Cảnh Thâm cũng không căng thẳng, chủ trương là mỗi buổi sáng cô xuống lầu hoạt động, nhưng tháng lớn, hành động không tiện lắm, người cũng nặng nề, trời ấm áp, càng dễ dàng ngủ ngày, Trần Yên Thực càng lười hơn, Tạ Cảnh Thâm không kéo cô đi, là cô không chịu động.

Có đôi khi, giữa trưa Tạ Cảnh Thâm đã vè nhà, ăn cơm trưa xong, ôm Trần Yên Thực ngủ một giấc, sau đó đi xuống lầu phơi nắng, ngày hôm nay tiết trời đã dần ấm áp, mặt trời chiếu sáng, rất thoải mái. Buổi chiều, trong tiểu khu có vài ông nội bà nội dẫn con cháu cùng vui đùa, Trần Yên Thực ngẫu nhiên cũng chạy tới chơi với một đứa trẻ, hiện giờ cô càng lúc càng cảm thấy thích con nít, thật lòng cảm thấy mấy bé thật đáng yêu, nếu đứa trẻ nào khóc, cô cũng có kiên nhẫn dỗ chúng.

Có nhiều lúc, hai người dính lấy nhau, cùng xem tiết mục dạy con, tiết mục nấu ăn, hoặc là làm tổ ở ghế sofa, có đôi khi Tạ Cảnh Thâm đọc sách y, hơn phân nửa thời gian là đọc sách dạy trẻ, Trần Yên Thực nhìn thấy rất buồn cười, nhưng anh vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đọc cực kì nghiêm túc, Trần Yên Thực nằm xuống, lấy đùi của anh làm gối, tâm tình cũng rất nhẹ nhàng.

Gần đây thời tiết tốt lên, Tạ Cảnh Thâm thường hay mở cửa sổ, sau giữa trưa ánh nắng chiếu vào, rất có hương vị lười biếng nhưng cùng tràn đầy sức sống, đôi khi anh đọc sách, sẽ nhìn thử, không ngờ ánh mắt cứ dán lên người Trần Yên Thực, may mà người nọ không tự giác, cầm sách cười ngây ngô, anh lại cực kỳ yêu cô như thế này, ngay từ lúc đọc sách chung khi xưa đã như vậy rồi, không tự giác bị nụ cười tươi tắn trộm mất lực chú ý, tâm tình của anh cũng trở nên rất tốt, ý cười nơi khóe miệng làm sao cũng không lau đi được.

Ngày qua ngày cũng không có gì khác biệt, lật đi lật lại cũng không có chuyện gì mới, nhưng những người có tình ở cùng với nhau, làm cái gì cũng là thoải mái nhất.

Cuộc sống của Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm quả đúng như xưng tụng mỡ trong mật, lúc Tiết An An nói chuyện điện thoại với Trần Yên Thực có thể cảm nhận được tâm tình của cô ấy muốn bay lên.

Trần Yên Thực sung sướng, cô làm bạn bè cũng vui vẻ.

Nhưng mà gần đây Trần Yên Thực đã có chút chuyện không mấy vui vẻ, bụng đã gần đến tháng thứ năm, bụng đã lộ rõ, ngực cũng căng lên, cái mông cũng lớn hơn một chút, một người theo phong cách nữ tính, ước chừng không thể chịu nổi trạng thái của bản thân bây giờ.

Thực ra Trần Yên Thực coi như tốt lắm rồi, dáng người biến dạng không quá nhiều, bụng cũng không được xem là quá lớn, cô cao 165cm, hiện thời béo hơn một chút, nhìn rất gợi cảm, Tạ Cảnh Thâm rất thích, mặc dù mông lớn hơn nhưng không cũng quá lớn, huống chi mỗi người phụ nữ có thai đều phải như vậy, xương chậu quá nhỏ sẽ bất lợi cho sinh sản.

Nhưng dáng người lúc trước của cô là dáng nào chứ, cô thích dáng người mảnh khảnh, tuy rằng bình thường ăn không ít, nhưng cô ăn hoài không mập, nhưng ngay cả như vậy, sau bữa tối cô cũng tuyệt không dính tới đồ ăn vặt, cô luôn giữ vóc người này, mặc quần áo gì cũng đẹp mắt.

Mà hiện giờ, dáng người này, quả thực cô không đành lòng nhìn thẳng, vì cục cưng, cô cũng không còn cách nào khác, quá lắm thì ít nhìn mình đi vài lần là được, nhưng Tạ Tịnh Nghiêu vừa mới nói cho cô biết, anh hai của em ấy ở trường học rất là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất thời Trần Yên Thực cảm giác nguy cơ tăng lên rất nhiều.