Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 25




Đang cảnh khốn cùng thì Tạ Cảnh Thâm như tâm linh tương thông xuất hiện tại trước cửa nhà Trần Yên Thực để giải trừ.

Mẹ Trần mở cửa nhường Tạ Cảnh Thâm tiến vào: "Tiểu Tạ con đã đến rồi đấy à."

"Dạ, mẹ."

Mẹ Trần nghe xưng hô như thế nhất thời vui mừng như nở hoa : "Ôi chao, ai, ôi, con với Trần Yên ăn cơm xong rồi hẵng đi."

"Dạ được, ba với Trần Yên đâu ạ?"

"Ba con à, chắc là lại tới nhà người ta chơi cờ rồi, đợi lát nữa tự ông ấy sẽ về thôi, Trần Yên thì đang ở phòng bếp đó, hôm nay nó xung phong nhận nấu ăn, để chúng ta nếm thử tay nghề của nó."

Từ khi Tạ Cảnh Thâm vào nhà, Trần Yên Thực luôn chú ý phòng khách, nhưng mẹ Trần trấn thủ ở phòng khách, cô lại không dám ra khỏi phòng bếp, đành phải đứng ở cửa bếp nghe lén hai người nói chuyện, bây giờ nghe mẹ Trần đổi trắng thay đen như thế, quả thực là khóc không ra nước mắt, cô đâu có nói muốn nấu cơm đâu, còn chưa học được cái gì đây nè, hu hu!

Hai tay Trần Yên Thực tạo thành chữ thập, Tạ Cảnh Thâm, anh mau tới cứu em đi. T^T

"Trần Yên?" Trần Yên Thực nghe Tạ Cảnh Thâm mở miệng lần nữa, nhất thời nín thở tập trung nghe, chỉ nghe anh tiếp tục nói, "Để con đi thăm cô ấy một chút."

"Đi thôi đi thôi."

Bớt nguy hiểm, Trần Yên Thực đã quên mất trận giận dỗi với Tạ Cảnh Thâm, nhìn anh như nhìn cứu tinh đến, hai mắt sáng lên, nhìn đôi mắt đáng thương của cô khiến Tạ Cảnh Thâm nhướng mi cười cười: "Anh đến đây."

Trần Yên Thực cầu còn không được, mau chóng lui qua một bên, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: "Em đi phòng khách đi."

Trần Yên Thực mạnh lắc đầu, cô không dám đi chịu phạt đâu, mẹ già sẽ đuổi đánh cô mất?

Tạ Cảnh Thâm suy tư một chút, rồi ôm lấy cô đi đến phòng khách, nói với mẹ Trần là cô mang thai không thể đứng lâu được.

Đợi Tạ Cảnh Thâm quay lại phòng bếp, ánh mắt của mẹ Trần oanh tạc lên người Trần Yên Thực: "Mày nói một chút, mày học cái gì vậy?"

"Con, tạm thời con đã học xong... nướng bánh cookie." Trần Yên Thực nói có chút chột dạ.

Bất quá Mẹ Trần nghe cô nói, bà lại lắp bắp kinh hãi, vốn tưởng rằng lúc trước nghe con bé bảo đi học nấu ăn, cũng chỉ là nói chơi mà thôi, bà cũng không tính cho con bé nấu cơm thật, kết quả chắc canh bà phải tự mình tới, nhưng thật không ngờ, con bé này học thật!

"Tạm thời tin con đấy, không ngừng cố gắng."

Trần Yên Thực gật đầu mạnh, nhưng cô phải học tới năm tháng nào mới đạt tới trình độ của Tạ Cảnh Thâm đây chứ, ngay cả trình độ của Tạ Cảnh Thâm cũng không đến, làm sao mà nói tới chuyện bắt được dạ dày của anh cơ chứ.

Nghĩ đến đây, cô bỗng phỉ nhổ khinh miệt bản thân, từ khi nào cô cũng tin vào lời nói như vậy, lại đi phiền về vấn đề này vậy chứ. Cô chưa từng nghĩ cũng chưa từng làm gì muốn bắt lấy tâm của người đàn ông, kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm chuyện đó.

Nhưng còn phải xem đối phương là ai, cô chưa gặp được người khiến cô cam nguyện cúi đầu.

Trên bàn cơm, Tạ Cảnh Thâm chăm sóc Trần Yên Thực mọi cách, cực kì nghiêm túc, mẹ Trần thấy vậy, những lo lắng trước mặt Trần Yên Thực cũng tan thành mây khói.

Trên đường về, chỉ còn lại hai người bọn họ ở chung, lúc này ý nghĩ kì quái của Trần Yên Thực lại trở lại, một mình ngồi ghế sau không buồn hé răng, dường như Tạ Cảnh Thâm nhận thấy bầu không khí không đúng, mở miệng hỏi: "Sao không nói chuyện?"

"Nói cái gì?"

Tạ Cảnh Thâm cũng không phải là một người giỏi tìm đề tài, im lặng một lát mới hỏi: "Muốn nghe nhạc không?"

"Được."

"Nghe ai?"

"... Ai cũng được."

Anh để ý thấy trong di động của Trần Yên Thực đều là những nữ ca sĩ như: Tôn Yến Tư, Trần Khởi Trinh, so với sở thích lúc trước thì không khác lắm.

Cô thích nhạc Trung, không thích nhạc ngoại, bởi vì khó hiểu, cô lười suy nghĩ.

"Ngày mai đi chọn giường em bé đi."

"... Ngày khác đi, ngày mai em có việc."

Tạ Cảnh Thâm im lặng một lát, đồng ý: "Được."

Sớm chiều ở chung với Trần Yên Thực, mấy ngày nay cô bỗng trở nên kì quái đương nhiên là anh đặt trong lòng, nhưng anh không biết nguyên nhân, cô không giận dỗi, anh cũng không biết dỗ cô thế nào, đành phải theo cô.

Ngày hôm sau Trần Yên Thực hẹn Thẩm Lệ đi ra ngoài cho hết thời gian.

Mấy ngày hôm trước Thẩm Lệ và Trần Yên Thực nhắc tới muốn mua con gái cô ấy mấy bộ quần áo, hẹn cô đi ra ngoài, lúc đó Trần Yên Thực lập tức đồng ý.

"Chị Thẩm, không cần chờ con gái chị tan học rồi chọn sao?"

"Không cần, con bé không chọn đâu, em trẻ tuổi, ánh mắt tốt hơn chị, giúp chị nhìn mấy bộ đẹp mắt nhé."

Trần Yên Thực chưa từng thấy con gái Thẩm Lệ, lúc cô tới nhà Thẩm Lệ, bình thường con gái chị ấy đều ở trường học, cô cũng đã nhìn qua ảnh chụp rồi, đúng là một đứa trẻ đáng yêu, khi cười rộ lên ánh mắt như hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng có vẻ gầy hơn những đứa trẻ cùng lứa.

"Hiểu Hiểu thích màu gì vậy chị?" con gái Thẩm Lệ tên là Khương Hiểu Hiểu.

"Bé gái thích màu sắc rực rỡ một chút, màu đỏ đi, màu lam nữa."

"Em thấy cái này cũng không tệ."

...

Ánh mắt Trần Yên Thực luôn không tự giác bị hấp dẫn bởi quần áo dành cho trẻ nhỏ, Thẩm Lệ thấy thế thì hỏi: "Còn không mau chạy qua xem đi?"

Trần Yên Thực đi qua, cô chưa từng chọn quần áo cho trẻ sơ sinh, giờ phút này bản thân tựa như một đứa trẻ sơ sinh, đối với quần áo giày dép dành cho trẻ nhỏ đều thấy ngạc nhiên.

"Nhỏ quá đi."

Thẩm Lệ thấy thế cười khẽ: "Em có biết một đứa trẻ sơ sinh lớn cỡ bao nhiêu không?"

Trần Yên Thực lắc đầu: "Em chưa từng thấy."

"Hiểu Hiểu nhà bọn chị lúc vừa sinh ra có lẽ là lớn như thế này…" Thẩm Lệ đo cánh tay của mình, "Đại khái là khoảng 50 cm, rất nhỏ, chị ôm nó mà chị cứ sợ nó rớt."

"Có khoa trương như vậy không?"

"Đương nhiên là có, lúc Hiểu Hiểu sinh ra được hơn năm cân, nhiều nếp nhăn lắm, xấu chết đi được."

Trần Yên Thực cười nói: "Sao chị lại nói con gái của mình như vậy chứ?"

"Là thật, chị thấy đứa trẻ sinh ra mà dưới sáu cân là cực nhiều nếp nhăn, đừng hy vọng nó đáng yêu, nhưng sau mươi ngày thì nó sẽ nở ra, biến thành một tiểu mỹ nữ."

"Thay đổi nhanh như vậy à?"

"Cục cưng trước ba tháng là thay đổi nhanh nhất, lúc đầy tháng cục cưng cũng khá lớn rồi, nhưng cục cưng cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ ăn, ăn ngủ, ngủ rồi dậy."

"Vậy không phải là giống heo rồi sao?"

"Chính là heo con đó, em còn phải lo cho bé mọi phương diện ăn uống vệ sinh, mệt sống mệt chết, chỉ là…" Thẩm Lệ nhìn thoáng qua Trần Yên Thực, "Đều là cam tâm tình nguyện, làm cha mẹ ai cũng có tâm tình như vậy."

Trần Yên Thực nghe vậy không khỏi tưởng tượng hình ảnh này một chút, một tiểu bảo bảo mềm mềm mại mại, miệng mút ngón tay nhỏ của bé, nằm ngửa trên giường nhỏ đi vào giấc ngủ, thật thà chất phác vô tà, chỉ là ngẫm lại, trong lòng cô liền rối tinh rối mù, mấy vật nhỏ đặt trước mặt cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.

Thẩm Lệ cũng người làm mẹ, nhìn thấy cô như vậy cũng biết cô suy nghĩ cái gì, nói: "Dành cho trẻ nhỏ, tốt nhất là mua quần áo sợi bông, làn da bé non mềm, không phải chất liệu nào cũng được đâu, chọn chất liệu phải lấy thoải mái làm đầu."

"Không chỉ quần áo trong người, mà ngoài quần áo cũng phải cực kì chú ý, cục cưng hơn hai tháng là lúc răng miệng phát triển, cầm được cái gì cũng cho vào trong miệng ăn, liếm rất lợi hại, phải chú ý..."

Trần Yên Thực nghe rất nghiêm túc, ghi tất cả vào đầu.

Trước khi đi, Trần Yên Thực mua một đôi giày trẻ em.

Thẩm Lệ nói giày tạm thời không thực dụng, trong khoảng thời gian ngắn đứa trẻ chưa đi được, Trần Yên Thực lại kiên trì có ngày sẽ dùng tới, thực ra là cô cầm lấy đôi giày nhỏ, đôi giày còn không lớn bằng bàn tay của cô, nhìn nó đáng yêu hết sức, vì thế không nỡ buông xuống.

"Đi đón con gái chị trước rồi quay lại?"

"Được."

Thẩm Lệ khởi động xe đi đến trường tiểu học của Khương Hiểu Hiểu.

Bên ngoài trường học có rất nhiều phụ huynh, khi tan học rất hỗn loạn chật chội, Thẩm Lệ bảo Trần Yên Thực ở trên xe đừng xuống, còn chị thì đi đón Khương Hiểu Hiểu.

Lúc Trần Yên Thực nhìn thấy hai mẹ con, cô rất kinh ngạc, Thẩm Lệ lại một đường ôm Khương Hiểu Hiểu, Khương Hiểu Hiểu đã 8 tuổi, 8 tuổi nào lại đi để mẹ một đường ôm về kia chứ.

Thẩm Lệ ôm Khương Hiểu Hiểu ngồi ở ghế sau, hỏi lại Trần Yên Thực: "Có một yêu cầu quá đáng, em có thể ngồi ghế sau với con bé không?"

Trần Yên Thực liên tục gật đầu, đẩy cửa ghế phụ ra, ngồi bên cạnh Khương Hiểu Hiểu.

"Cảm ơn." Thẩm Lệ mỉm cười với cô, rồi lại nói với Khương Hiểu Hiểu, "Đây là bạn của mẹ, dì Trần."

Khương Hiểu Hiểu rất lanh lợi, nhìn con bé thật khiến người ta yêu thương: "DìTrần."

"Hiểu Hiểu, xin chào." Giọng nói của Khương Hiểu Hiểu hơi nhỏ, lúc Trần Yên Thực nói chuyện cũng vặn nhỏ tiếng lại, sợ quấy nhiễu con bé.

Tiếp xúc gần gũi mới phát hiện hình như thân thể của đứa trẻ này không được tốt lắm, tuy rằng thoạt nhìn không khác gì với những đứa trẻ khác, nhưng bên cạnh con bé sẽ cảm giác được, khi con bé nói chuyện giọng nói khá nhỏ, cười cũng là nhẹ giọng cười, luôn yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có thể để ý khóe miệng bé giơ lên bao nhiêu mà phán đoán con bé có bao nhiêu vui vẻ.

Trần Yên Thực nhớ trên tấm ảnh chụp con bé cười rất rạng rỡ, tương lại rộng mở, vốn tưởng rằng là một cô bé khỏe mạnh, nào biết chẳng phải.

Một đứa trẻ không khỏe mạnh sẽ không được chúng bạn chào đón, không một đứa trẻ nào chịu chơi chung với một người không khỏe mạnh, Khương Hiểu Hiểu ở trường học hẳn là không được vui vẻ lắm.

Thẩm Lệ bỗng nhiên mở miệng: "Con bé thích nhiều người, ở trường cũng có nhiều đứa trẻ giống con bé lắm." giọng nói của chị vốn đã mềm mại, lúc nói chuyện với con gái còn thêm chút dịu dàng, "Hiểu Hiểu, hôm nay ở trường học có vui không? Có chuyện gì vui muốn kể với mẹ không?"

"Vui lắm. Mẹ, mẹ có nhớ lúc trước con có kể với mẹ, Đường Đường nói bạn ấy thích bạn nam sinh lớp bên cạnh không?"

"Nhớ chứ."

"Đường Đường nói, hôm nay bạn nam sinh này tặng bạn ấy một cái móc khóa, treo trên túi sách."

"Thật sao? Đường Đường có vui không?"

"Rất vui, con cũng rất vui."

Trần Yên Thực rất ít khi tiếp xúc với trẻ con, cho nên hôm nay nghe cuộc đối thoại của Khương Hiểu Hiểu với Thẩm Lệ khiến cô có chút không thể tưởng tượng được.

"Hiểu Hiểu có yêu mến nam sinh không?"

"Không có."

"Hiểu Hiểu của chúng ta như vậy xinh đẹp, chắc chắn là có rất nhiều nam sinh thích con."

"Không có."

“Đồ ngốc, bọn họ chắc chắn là vụng trộm thích con, không nói cho con biết."

"Thật vậy sao mẹ?"

"Đương nhiên rồi, sao mẹ lại lừa con chứ?"

Trong thế giới của trẻ con, thích luôn rất đơn giản, mà được người khác thích, luôn vui vẻ.