EDITOR: KINH THUẾ
Nam nhân bước xuống từ Thái Cực Đồ, nói: “Tới đây.”
Bạch Tỳ trố mắt, thân thể uốn éo, đi từng bước về phía nam nhân, thân mình đau đớn cũng không để tâm. Nam nhân cau mày, dường như không hài lòng tốc độ của nàng, có lẽ không nhịn nổi nữa, hắn bước lên một bước, khoảng cách rút ngắn lại, cầm lấy tay nàng, bước lên Thái Cực Đồ. Từ lòng bàn tay truyền đến ấm áp, rất nhanh lan tỏa đến toàn thân, ân cần săn sóc miệng vết thương, Bạch Tỳ ngửa đầu nhìn, bọn họ giống nhau đều có đôi mắt màu kim sắc.
Khổn Tiên Thằng vỡ thành mấy đoạn, Thái Cực Đồ cũng bị nam nhân bỏ vào trong túi.
Đoàn Tụ chân nhân cách đó không xa đang giữ lấy một thiếu nữ, áo trắng nhuốm máu: “Ha ha ha, sư điệt tốt, đừng trách sư thúc ta lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách đồng môn của ngươi, ha ha ha.”
“Thả nàng ra.” Bạch Tỳ không ngờ Đoàn Tụ chân nhân sẽ lấy Vương Linh để uy hiếp.
“Thả nàng bổn tọa sẽ như thế nào?”
Đoàn Tụ chân nhân nhổ ra một búng máu, hư ảnh sau lưng vùng lên, khoảng không bị xé rách ra, “Bạch Tỳ, sớm muộn gì ngươi cũng là của bổn tọa.” Dứt lời kéo Vương Linh nhảy vào khe, nửa người Vương Linh còn ở ngoài nghe vậy run lên, thì ra chấp niệm của Đoàn Tụ sư thúc với Bạch Tỳ sâu như vậy, có thể thấy sư thúc yêu sâu lặng.
Trên tay thoáng buông lỏng, nam nhân bước ra, biến mất trong không trung, Vương Linh kêu lên một tiếng, cả người thoát khỏi khống chế, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất, trên cánh tay nàng là một ngón tay chảy máu dầm dề của Đoàn Tụ chân nhân đã bị chặt đứt.
Nam nhân bước trở lại, một bước xuất hiện, kết giới mở ra. Một lần nữa vươn đưa tay ra với Bạch Tỳ, Bạch Tỳ hiểu ý, đuôi rắn đảo qua, đưa tới trước mặt hắn, một tay đưa ra, che trước trán. Nam nhân vòng tay nắm lấy tay nàng, vuốt ve lòng bàn tay, hai tai Bạch Tỳ nhuộm đỏ, cắn môi không nói.
“Chủy thủ Từ Phu Nhân, đã nhận chủ.” Tay áo nam nhân vung lên, âm thanh vang xa, “Ngươi vẫn chưa nhớ được.” Thân hình hóa thành từng đạo ánh sáng vỡ vụn. Thiếu nữ sững sờ, này, không phải nên hôn tay sao!!! Ngửa lòng bàn tay ra, thanh chủy thủ màu đen có ấn ký bất ngờ hiện ra.
Thừa dịp kết giới bị phá, Bạch Tỳ chìm vào trong suy ngẫm, nhớ tới truyền thuyết Vạn Kiếm vua, chuôi kiếm khắc hoa theo phong cách cổ thanh lịch, thân kiếm lam sẫm, dài không đầy một thước, ở giữa có rãnh nhỏ, màu thân sẫm như máu khô, ánh lên từng tia đạo ánh sáng mờ.
Chủy thủ Từ Phu Nhân, là do Chú kiếm đại sư Từ Phu Nhân làm ra thời chiến quốc cho Khinh Kha, thái tử nước Yên từng cầu xin chủy thủ sắc bén nhất thiên hạ, Từ Phu Nhân nước Triệu lấy thiên thạch làm thân kiếm, rót vào vàng nung, dùng mọi chất độc trong thế gian luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi luyện thành lấy sát khí ma tu để mài, cuối cùng giao cho Khinh Kha để hành thích Tần vương.
Tu sĩ bên cạnh Tần vương đông đảo, Khinh Kha thất thế bỏ mạng. Từ đó, chủy thủ Từ Phu Nhân vẫn bị Tần vương giấu trong cung A Phòng, sau một trận hỏa hoạn, cung A Phòng hủy, chủy thủ Từ Phu Nhân cũng không rõ tung tích.
Kết giới mất đi, Vương Linh ôm kiếm ngồi cách đó không xa, mắt trợn to tròn xoe.
“A Tỳ, ngươi ngươi ngươi ___ ___” Vương Linh tay run run chỉ vào phía sau nửa người dưới Bạch Tỳ.
Bạch Tỳ vỗ đầu một cái: “A, hắc hắc hắc he he, dược tính còn chưa hết, đừng sợ,~!~”
-____________-!
Lăng Thiên nhai (bến Lăng Thiên) bờ tây kiếm sơn, là nơi nguy hiểm nhất Bồng Lai bí cảnh, bên trong chướng khí mịt mù, không bao giờ thấy ánh mặt trời.
Hai ngày sau, Bất Chu, Côn Luân, Thường Dương, tu sĩ ba phái phàm là còn sống đều đi đến chỗ cửa ra bí cảnh – Lăng Thiên nhai.
Bạch Tỳ đứng ở bến, lông mày nhíu thành một hàng: “Thật sự phải nhảy xuống?”
Vương Linh vẻ mặt nghiêm túc, nặng nề gật đầu, đứng ở bờ nhìn dáo dác hai bên.
“Ngươi nói xem chỗ dưới này sẽ thế nào?”
Trong lúc thời gian cấp bách, Vương Linh chỉ dám liếc nhìn dưới vách: “Sương dầy quá, không thấy rõ…”
Trong lòng Bạch Tỳ hỗn loạn cũng không biểu hiện ra ngoài, ánh mắt liếc nhìn chiếc thuyền đã ra xa chở tu sĩ Thường Dương, môn nhân đều đã lảo đảo ngồi xuống đủ mọi tạo hình, dần dần chìm vào trong chướng khí.
Bên kia, năm nam tu Côn Luân chắp tay liền thành một vòng, trực tiếp nhảy xuống bến kia.
kinh/,thue/dien/dan"lequydon
Dũng sĩ chính là dũng sĩ, mỗi lần đều dựa vào cơ bắp. Đọc sức vật lộn, Đoàn Tụ chân nhân dẫn đầu đội Bất Chu Sơn vẫn trên đường đến, còn lại phần lớn là người mới, lên núi thì dễ xuống núi thì khó.
“Sao Đoàn Tụ chân nhân còn chưa tới?”
“Hay là gặp phải chuyện gì.”
“Nói bậy, Đoàn Tụ chân nhân tu vi cũng phải đến Hóa Thần kì rồi đấy.”
Một nam tu hạ thấp giọng nói: “Không phải trên đường coi trọng cô nương nào chưa dụ dỗ được người ta chứ?”
“Ha ha ha, Đoàn Tụ Đoàn Tụ, không phải chính là song tu sao.” Một nam tu khác nháy mắt ra hiệu trêu chọc cười.
(Phiên dịch tên Đoàn Tụ chân nhân là đoàn tụ, sum họp trong tình yêu nam nữ.)
Không thể không nói, các ngươi đã đến được rất gần với chân tướng.
“Bùm.” Một tiếng vang thật lớn, mọi người nhìn nhau, hai bên bờ, Vương Linh đứng trên một đầu trâm bạc to hình phượng, nhảy liên tiếp, ngoắc tay với mấy người đó: “Chúng ta ngồi cái này để xuống đi.”
“Không đợi sư thúc sao, không tốt lắm đâu.”
Một nam tu khác vỗ xuống đầu hắn: “Ngươi ngốc quá, còn muốn quấy rầy Đoàn Tụ chân nhân làm việc à?”
Trong lòng Bạch Tỳ yên lặng cảm thán: phú nhị đại chính là khác nhau như thế, khó trách bình tĩnh như vậy, thì ra mang trang bị tới…
Trên cây trâm, Vương Linh duỗi thẳng tay chỉ hướng xuống đáy vực, trâm bạc lập tức lướt gió bay thẳng xuống, mười mấy người đồng loạt la hét thất thanh, hoàn toàn mất hết dè dặt của tu sĩ chính phái, Bạch Tỳ ngồi ngay đằng sau ôm chặt lấy Vương Linh, là một con thần thú, thế nhưng nàng lại sợ độ cao, chỉ là không sao, nhà nàng không phải còn một xà đại gia lừa ăn bịp uống ánh mắt cao hơn đầu sao, vừa đúng lúc có thể sử dụng làm thú cưỡi. Trước hết để cho Tiểu Hắc cùng rắn mẹ vui chơi mấy ngày, dáng vẻ bình thường của xà đại gia luôn uy phong nghiêm nghị, hóa thành hình người hẳn sẽ không tệ, Bạch Tỳ không tự chủ nhớ đến năm vị nam tu đứng đầu phái Côn Luân.
Trâm bạc xoay tròn mấy vòng, vững vàng dừng lại. Mười mấy người nghiêng ngả ngã xuống không dám tùy tiện đi lại. Đáy Lăng Thiên nhai, chướng khí càng dầy, đập vào mắt đều là một mảnh trắng đục, căn bản không thể nhìn thấy phía trước, cẩn thận thăm dò thế nhưng lại có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Bạch Tỳ kéo tay Vương Linh lại, cao giọng nói: “Mọi người nắm chặt tay nhau, đừng tách ra.”
Mấy người rối rít nói phải, kéo tay người bên cạnh.
“Nhưng chúng ta phải đi hướng nào đây?”
Vương Linh kêu lên một tiếng: “Không xong, thần thức thăm dò bị bắn trở lại rồi.”
Chướng khí phần nhiều là do xác động vật gây ra, cây cỏ sinh trưởng dưới xác chết trời sinh tính hỏa, vì vậy Bạch Tỳ đề nghị, không bằng ngồi tại chỗ tĩnh tọa, đến ban đêm, nhiệt độ giảm xuống, chướng khí tiêu tán chút sẽ hành động trở lại.
Không biết đi thế nào đành lựa chọn ở lại tại chỗ, ít nhất sẽ không đi nhầm.
Nhưng mà, trời vừa sẩm tối, mọi người mới bi ai phát hiện một sự thật khác: đáy Lăng Thiên nhai, càng đợi lâu càng thấy mệt mỏi, chướng khí không ngừng cắn nuốt linh khí của bọn họ, linh khí càng thuần càng bị chướng khí phản lại nặng nề.
“Sớm biết như vậy, không bằng từ từ đợi sư thúc, nếu không phải tại các ngươi, chúng ta cũng không đến nỗi ngồi đây chờ chết.”
“So với chờ chết không bằng hợp sức lại một phen.” Nói xong cũng buông lỏng tay đang nắm lấy.
Oán trách nhanh chóng lây lan, ban đầu Bạch Tỳ còn chút áy náy sau biến mất không còn một mảnh, tay càng thêm kiên định nắm lấy tay Vương Linh.
“Thật hoài nghi các ngươi làm sao có thể tiến vào Bất Chu vậy?” Vương Linh ngụ ý: tâm tình bất loạn như vậy, chắc chắn đi cửa sau. Đây chính là vết đen sâu trong lòng nàng từ nhỏ đến lớn, thật hết cách, rõ ràng có thể dựa vào gia thế lại nhất định muốn dùng năng lực của mình.
Bạch Tỳ không ngờ Vương Linh tốt tính như vậy cũng có ngày chèn ép người khác, đợi chút, nàng đột nhiên cảm thấy: “A Linh, có phát hiện hay không, tất cả mọi người đều đang rất tức giận?”
Vương Linh như chợt bừng tỉnh lại: “Ý của ngươi là?”
“Chướng khí này, có thể ảnh hưởng đến tâm, thần thức bị bắn trở lại, nhưng chúng ta không hề đói, có thể thấy được không phải tại cắn nuốt linh khí.”
“Lăng Thiên nhai sát vách kiếm sơn, hẳn là có bày trận pháp bảo vệ núi, Từ Phu Nhân lại là một đại sư chú kiếm, chắc chắn sẽ không đuổi cùng giết tận đối với những người mộ kiếm mà bái phỏng.”
Cho nên phía sau bức màn trướng khí này, chính là tu sĩ vì đoạt kiếm mà tự giết lẫn nhau, sau cùng thây chất thành núi. Hai phái Thường Dương và Côn Luân đến đáy vực trước không biết thế nào rồi.
Bạch Tỳ cảm thấy lòng bàn tay bị cào nhẹ, lập tức hiểu ý, cùng Vương Linh lưng dựa lưng, thần thức căng lên.
“Phốc.” Một cỗ ấm áp bắn lên người hai nàng, mùi máu tươi tràn đầy khắp người.
Đã có người bắt đầu động thủ rồi sao?
“Ha ha ha, sớm muộn gì cũng chết, không bằng giết các ngươi để lấy linh khí.”
Nguyên nhân là do thân thể tu sĩ được nuôi dưỡng nhờ linh khí thiên địa cung cấp, có thể thi triển các loại thông linh, thậm chí là trường sinh, tu sĩ tu vi càng cao linh khí càng nhiều, cách một bậc là cả một khoảng rộng. Trước mắt linh khí trời đất đã bị cắt đứt mà tu sĩ lại cần có linh khí để tồn tại, khó tránh khỏi việc các tu sĩ không ngừng chém giết lẫn nhau để cướp đoạt linh khí đối phương…
Vương Linh rút trường kiếm ra, dựa theo âm thanh đối phương mà đoán vị trí: “Tâm ma tràn ngập, sát hại đồng môn.”
Âm dương không tự sinh ra riêng lẻ, vạn vật trong trời đất đều tương sinh tương khắc, tu tiên vốn đã nghịch thiên, tâm ma chính là khảo nghiệm lớn nhất trên con đường tu hành, cho dù tư chất có tốt đến đâu cũng không có cách nào tránh khỏi mặt trái của mỗi người, tham sân si chậm nghi (năm nỗi khổ theo đạo phật), sinh ra là con người đều không tránh khỏi, không có khả năng không bao giờ lo lắng.
Bạch Tỳ kéo ống tay áo xuống, cùng Vương Linh nói: “A Linh, nếu ngươi và ta chĩa kiếm vào nhau…?”
Chướng khí ở bên trong, từ chỗ khác truyền đến âm thanh binh khí va chạm, Vương Linh kiên định nói: “Vậy, nhất định phải đánh một trận thật thống khoái.”
Đêm tối dần tan, bình minh hé dạng, chướng khí tiêu tan đi rất nhiều, một đêm chiến đấu kịch liệt, toàn thân hai người đều tơi tả, một người mắt trong như làn nước xuân, xinh đẹp động lòng người, người kia lại là đôi mắt to, linh động tinh nghịch.
Cảnh vật trước mắt cũng từ từ hiện rõ, những khối thi thể ngổn ngang đập vào mắt, đã có khối thối đen, máu tươi không ngừng chảy, bên ngoài ngàn mét trên không trung, hai cỗ linh khí hợp lại, từ từ mở ra một bầu trời khác sau tấm màn che…
Nhìn theo một lượt, Bất Chu, Côn Luân, Thường Dương, đều đã thiếu đi rất nhiều người.
“A Tỳ, nếu như mọi người đều có thể đợi được đến bây giờ, có phải hay không?” Vương Linh nghẹn ngào không nói tiếp được, nàng lương thiện như vậy, không muốn thấy nhất chính là đồng môn tự tàn sát lẫn nhau.
“Chúng ta trở về thôi.”
Kéo Vương Linh dậy, hai người ngự kiếm bay lên.
“Ngươi nói Từ Phu Nhân này cũng thật là, không yêu nhan sắc như những cô nương khác lại muốn đi làm cái gì Chú kiếm đại sư.” Bạch Tỳ thở dài lắc đầu một cái, cảm thấy thật không thể hiểu nổi, lại càng không hiểu ánh mắt nhìn sang của Vương Linh.
“Từ Phu Nhân, là đàn ông, họ Từ, tên Phu Nhân.”
Nhà họ Vương là tu tiên thế gia bậc nhất, truyền thừa từ mấy ngàn năm, lại là con gái duy nhất của Vương gia, từ nhỏ Vương Linh đã phải đọc thuộc Tam thiên đạo, rất nhiều danh sĩ Cửu Châu đều là thượng khách của Vương gia, một trong số đó là Từ Phu Nhân, thời Chiến Quốc, có giao tình sâu đậm với Vương gia, Tàng thư lâu trong nhà có ghi lại đoạn này.
“Ha ha ha, thật đúng là cái tên của kì nhân.”
___ ___
Trở lại Bất Chu, hai người chia ra đi bái kiến sư tôn của mình, vô tình trùng hợp là, sư tôn Tiêu Diễn của Bạch Tỳ hai ngày trước vừa rời khỏi Bất Chu Sơn, trở lại Lan Lăng Tiêu giỗ tổ, mà sư tôn Vương Linh lại là gần đây có chút ngộ ra được đạo, đã bế quan tu luyện thăng cấp.
Trở lại mái nhà thấp của đệ tử ngoại môn, nằm ở trên giường, vui sướng cùng an tâm khi trở về nhà bộc phát lúc nhìn thấy Tiểu Hắc, nàng nhảy xuống giường, ôm chặt lấy nửa người Tiểu Hắc mới vào đến cửa.
“Tiểu Hắc, nhớ ta không?” Xoay xoay đầu rắn, tên này dường như lại lớn lên rồi, hai sừng to ra rất nhiều, vảy rắn dày lên không ít, nghĩ đến bạch xà kia, trong bụng hiểu rõ, đều nói nửa người dưới của nam nhân là động vật, lời này không đúng rồi, làm gì có động vật nào nửa trên là người nửa dưới là động vật đâu.
Thấy Bạch Tỳ vẫn cười xấu xa, hắc Xà trợn mắt trượt khỏi vòng ôm.
“Tiểu Bạch đâu rồi, chủ nhân đồng ý cho ngươi mang theo phu nhân.”
Đuôi rắn co rúm lại, nâng cằm Bạch Tỳ lên nói: “Sao? Có lòng như vậy, không bằng tìm cho bổn tọa một con giống vậy đi, lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có sừng rồng.”
Bạch Tỳ trố mắt, con rắn này, là đang đùa giỡn nàng sao? Lưng mọc hai cánh, đỉnh đầu có sừng, xà bình thường sao có được, trừ phi…
Trừ phi, Bạch Tỳ nhớ đến dáng vẻ khi mình biến thân, ngươi được đấy Tiểu Hắc, ba ngày không đánh, đã muốn đè đầu cưỡi cổ ta rồi.
Nắm đấm Bạch Tỳ giơ giữa không trung muốn hạ xuống, vẻ mặt Tiểu Hắc đã trịnh trọng ném ra một câu:
“Khối tức nhưỡng tiếp theo, ở Bắc cảnh.”