Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 4: Hoa Thành (4)




Editor: Kinh Thuế

Sau này, đào yêu thành người Tạ Vãn Quy yêu, họ Bạch tên Tường Vi.

Một bên có tình, một bên có ý, đêm khuya không người đó thiếu gia cùng đào yêu ước hẹn, muôn vàn ý mật tình nồng, giai nhân bên cạnh, thiếu gia cũng không giấu được tình yêu trong lòng, quyết định đi nhà nàng cầu hôn, điều này làm đào yêu khó xử, nhà của nàng ở chính chỗ này rồi.

Thiếu gia lại cố chấp: “Bạch gia là vọng tộc đã trăm năm, cũng không biết làm sao để lệnh tôn lệnh đường đồng ý đây?”

Đào yêu há hốc mồm, nhìn đến ánh mắt đầy sủng ái của thiếu gia, nuốt xuống.

Thiếu gia sờ sờ đầu nàng: “Tường Vi, đừng sợ, cho dù thế nào ta nhất định sẽ cưới nàng.”

Nhưng mà, thiếu gia, thời gian của chàng không còn nhiều nữa; còn ta, cũng không phải Tường Vi.

Những lời này là do danh y Thành chủ mời đến nói ra.

Đào yêu liếc nhìn thiếu gia hôn mê trên giường, nước mắt càng nhiều, âm thanh ngẹn ngào: “Tiên tử, tiểu yêu biết sai, không nên yêu mến người phàm, tiểu yêu cũng chỉ cầu thiếu gia khỏe mạnh an khang.”

Đây là lần đầu tiên xuống núi Bạch Tỳ được tiếp xúc với tình yêu của yêu nhân, cảm thấy thật mới lạ, thổn thức không ngừng: “Cũng không phải không có thuốc chữa được, chỉ là.”

Đào yêu lập tức ngừng khóc, bộ mặt mong đợi, miệng nhỏ hé mở, vừa thấy đã thương.dien/danle.’quydon

Đằng Sơ Nhất bắt đầu nói tiếp: “Chỉ cần ngàn lượng nước mắt hoa đào là có thể.”

Đào yêu nhanh chóng lau lấy nước mắt, nâng ở lòng bàn tay: “Tiên trưởng, tiên tử, muốn bao nhiều mới đủ?”

Chỉ phong của Bạch Tỳ khẽ vạch, lòng bàn tay đào yêu lập tức xuất hiện một vết thương, có một chất lỏng không màu từ từ trào ra, Bạch Tỳ xoa xát một chút, chỉ lát sau, những chất lỏng này ngưng kết thành dạng keo, nàng giơ lên trước mặt đào yêu nói: “Đây mới là nước mắt hoa đào.”

Nước mắt hoa đào, còn gọi là nhựa cây, trị được bệnh về máu, là do cây đào chịu ngoại lực gây ra vết thương mới tiết ra, giúp trị lành vết thương cho cây, ở trạng thái tự nhiên cũng có thể tiết ra nhưng số lượng rất ít.

Về phần cây đào ngàn năm này, Bạch Tỳ nhìn nửa đoạn chạc cây trong tay, mấy đáo hoa đào đang nở rộ, nàng tính toán muốn về Bất Chu Sơn trồng trong sân viện, bên cạnh có nhiều loại hoa nữa.

Đêm đó, Bạch Tỳ hỏi đào yêu, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?

Đào yêu nói, mong xóa đi trí nhớ của công tử về tiểu nữ.

Nàng vĩnh viễn đã không còn cơ hội nói ra câu nói kia, thiếp tên là Đào Ngưng, không phải Bạch Tường Vi.

Hoa đào kiều diễm, cây đào vô tình, nhưng đào yêu lại nguyện ý róc xương lóc thịt cho công tử, cầu công tử một đời an khang.

Cây vô tình mới có thể sống, không còn da sẽ phải chết. Một vết thương, một ly nước mắt, vết tích do đao lồng vào nhau, không còn nơi nào không chém tới, nàng lại không khóc một chút nào, đây là hình phạt lăng trì nàng, cũng là thuốc bổ cứu mạng hắn. Nàng chảy một giọt nước mắt, hắn sẽ tốt một phần bệnh, đợi đến khi sinh mạng nàng hao hết, hắn có thể lần nữa trở nên khỏe mạnh.

Trên bàn, bình hoa cắm mấy cành đào có nụ hoa đã chớm nở, Bạch Tỳ nâng cằm nhìn cành đào, Tạ thành chủ mới vừa tính tiền công cho nàng, bạc gấp năm lần so với nói trong cáo thị. Bạch Tỳ nghĩ mình phải vui mừng nhưng làm thế nào cũng không cười ra được.

Tối hôm đó, Đào Ngưng trở lại trong gốc cây đào, một cỗ hắc khí cũng theo nàng ta tới trong phòng, mới đầu cho là khí dư sau chiêu thức của đòa yêu, cố ý tiếp hơi thở kia, trong lòng nàng chấn kinh, tuy đào yêu có ngàn năm đạo hạnh nhưng không có lòng hại người, hơi thở tinh khiết, diendan/le]quydon thậm chí có chút ngọt nhu hòa, cỗ hơi khí này hoàn toàn bất đồng, là oán khí cay độc tà ác đã trăm năm, nàng rõ ràng không phải là đối  thủ.

Bạch Tỳ muốn ra tay trước chiếm lợi thế, kết quả vừa đối mặt liền trực tiếp bị đánh bại: “Phốc.” Bạch Tỳ ngửa đầu phun ra một búng máu.

Hắc khí lượn lờ trước mắt đang cao hứng, có người phá cửa sổ xông vào ôm lấy Bạch Tỳ, hắc khí đột  nhiên tiêu tán.

Đằng Sơ Nhất nhanh chóng chạy thẳng đến nhà thủy tạ.

Toàn thân Bạch Tỳ đau đớn bị ném vào trong hồ, đau đớn quả nhiên được hóa giải, không ngờ nước trong nhà thủy tạ này kì diệu vậy có thể hóa giải tổn thương đan điền, nhưng mà --- --- nàng không biết bơi…

Nhìn nàng trong nước ra sức vẫy vùng, không ngừng vùng vẫy, kèm theo “khụ khụ”, “cứu mạng”…không biết có phải ảo giác không, Bạch Tỳ cảm thấy cơ thể thôi chìm xuống, thân thể nàng được nâng lên, quanh người là một xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại, trong hoảng hốt, Bạch Tỳ nhìn bản thân bị ôm, được đặt xuống. Nhắm mắt lại, Bạch Tỳ cảm giác mình vừa phát hiện một bí mật.

Lạc Thần, nhưng thật ra lại là nam nhân.

Trường sam màu đen, lướt nước mà đi, ánh mắt trong veo, tuấn mỹ vô song, yêu nghiệt hơn đào yêu lại khí phách vạn phần tựa tiên nhân.

“Ha ha.” Bạch Tỳ cười khúc khích, nàng lại dám đùa giỡn Lạc Thần tu tiên giả, còn đang mông lung, lại bật thốt lên một câu: “Run rẩy đi! Tào Tháo.”

Đằng Sơ Nhất nhìn Bạch Tỳ dưới đất, có chút khó hiểu, nhìn người trên đất một giây trước còn nửa sống nửa chết, giây kế tiếp đã mặt tươi cười khúc khích, lại nhớ tới một câu nói mới học được: “Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”

Mà đồng đội heo của hắn, áo dưới mỏng, thân thể như ẩn như hiện, chân dài eo thon, bởi vì thở dốc ngực phập phồng lên xuống, hô hấp còn khó khăn khiến khuôn mặt đỏ ửng lên, Đằng Sơ Nhất quay đầu, đồ ngốc này, như thế nào vẫn giống trước đây không chút thẹn thùng hay đề phòng gì vậy.

Tay áo phất nhẹ, quần áo Bạch Tỳ trở nên khô ráo ngay, không biết do đan điền vẫn bị thương tổn hay mới suýt chết chìm, Bạch Tỳ từ từ nhắm mắt lại.

Nam tử hơi nhíu mày lại, quả nhiên là trước sau như một luôn ngu xuẩn, gặp một lần là ngất một lần, thật đúng là…Đã lâu không gặp.