Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 13: Chuyện cũ của Vương gia 2




Ed: Phong Nguyệt

Beta: lamnguyetminh

Lỗ Châu bao trùm toàn bộ lưu vực sông Hoàng Hà, núi thiêng vây xung quanh, trong bốn mươi chín ngọn núi thiêng, Lang Gia Vương Thị có được bốn mươi tám ngọn, ngọn núi thiêng thứ bốn mươi chín, thì được cải tạo làm thành một động phủ trong núi. Cả ngọn núi được tạo thành một tòa cung điện, trên cửa thành bốn chữ Lang Gia Vương Thị cứng cáp viết theo phong cách cổ xưa.

Phủ đệ lớn nhất trong đó là nơi ở của dòng chính Vương gia, tòa nhà to lớn hùng vĩ, thực vật trồng bên trong thoạt nhìn cũng chẳng mấy thu hút, nhưng nhìn kỹ lại ẩn chứa rất nhiều linh khí. Ngay cả đá cuội dưới chân cũng là linh thạch (đá linh) rải xuống, bảo vật rải dưới đất, còn có thể thản nhiên dẫm qua. Chỉ là phú giáp một phương thì chưa đủ, từ trước đến nay giữ vững sự nghiệp còn khó hơn gây dựng sự nghiệp.

Trong đại sảnh của Vương phủ, các vị trưởng lão và đám tử tôn dòng chính từ cấp Kim Đan trở lên tụ tập đầy phòng. Ánh mắt của mọi người đều không ngoại lệ, đều nhìn chăm chú lên một thiếu nữ.

"Phụ thân, các vị trưởng bối, dựa vào tính cách của Tử Ngôn tiên tử, sư tôn của A Linh, là tuyệt đối sẽ không cấu kết với đám Ma Tu mưu hại người trong tiên môn. Huống chi sư tôn đối với A Linh có ân nặng như núi, hôm đó trong Bồng Lai bí cảnh, nếu là không có sư tôn tặng cho chiếc trâm cài đầu, hôm nay chỉ sợ các vị trưởng bối sẽ không còn nhìn thấy A Linh rồi."

Một vị lão giả có lông mày rủ xuống vai ở phía dưới đặt câu hỏi: "Làm thầy, lo nghĩ cho đệ tử là chuyện bình thường, nhưng ta là đệ nhất thế gia ở Cửu Châu, há có thể vì báo đáp một phần sư ân mà dẫn tới tranh đấu trong giới tu tiên."

Các Trưởng lão nhao nhao gật đầu, một bên khác, một bà lão tóc bạc, chải búi tóc hình tròn ho khan một tiếng, nói: "Một phòng không quét, dùng cái gì để quét thiên hạ đây, không biết báo ơn thầy, chẳng lẽ để Vương gia trở thành trò cười trong giới tu tiên ở Cửu Châu hay sao?"

Trong sảnh nhất thời lâm vào yên lặng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Trên ghế chủ tọa, nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đậm, da mặt ngăm đen, mũi hình trái mật treo, mày kiếm mắt sáng, dù là đang ngồi cũng làm cho người khác cảm thấy anh tuấn uy vũ bất phàm. Sắc mặt hắn bình thường, không nhìn ra hỉ nộ, người này đúng là Vương Kiệm, gia chủ đương nhiệm của Vương gia.

Một vị phụ nhân trung niên búi tóc nói: "Tổ cô cô nói nhẹ nhàng linh hoạt rồi, dựa vào địa vị bây giờ của Vương gia, ai dám ở phía sau nói huyên thuyên?"

Không biết ai trong đám tiểu bối dòng chính nói vào một câu: "Đúng đấy, ngộ nhỡ vì một Tử Ngôn tiên tử mà đả thương lực lượng của Vương gia, về sau mới thật không có cách nào sống yên ở Cửu Châu."

"Đúng vậy, Cửu Châu lấy võ vi tôn (dùng võ phân chia địa vị)."

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Vương Linh cúi đầu, muốn há miệng tranh luận cái gì, chỉ thấy Vương Kiệm rời ghế chủ tọa đi về phía mình.

"Vương gia vấn đỉnh(cướp ngôi) thế gia đứng đầu ở Cửu Châu, nếu ngay cả tiên tử có ân với Vương gia cũng không thể bảo vệ được, vài ngày nữa nhất định sẽ mất ngôi vị." 

Vương Kiệm dò xét mọi người, tiếp tục nói: "Tốt lắm, mọi người lui đi, ngày mai lên đường, đến núi Bất Chu."

Xưa nay Vương Kiệm làm việc luôn co được giãn được, các vị trưởng lão không nghĩ tới hôm nay Vương Kiệm cũng bá đạo như vậy, không để ý một nửa số người phản đối, kiên trì ra mặt thay vị Tử Ngôn tiên tử kia.

——

Thư phòng Vương phủ, Vương Kiệm xòe tay ra có một chiếc trâm Phượng cài đầu lịch sự nho nhã bằng bạc, hắn nhìn nó, không hề bận tâm trong mắt cũng ánh lên vẻ nhu tình.

Năm ấy gió xuân thổi mười dặm, ánh dương mê hoặc mắt người, hắn vẫn là dáng vẻ thiếu niên, nắm tay nữ tử nói: "Theo lệnh của gia mẫu, trâm Phượng muốn giao cho nhi tức (con dâu)."

Về sau Ma Tu phạm giới, bởi vì thất lạc thê tử, hắn giết đỏ cả mắt, biến khéo thành vụng, ngược lại dốc lòng xây dựng được thành tích chói lọi.

Trong truyền thuyết truyền miệng ở Cửu Châu, Vương Kiệm xuất đạo không lâu, liền thành bên thắng được mọi người hâm mộ trong cuộc đời, từ một tiểu tử vô danh, bỏ đi, đi lên đỉnh cao nhất của tiên môn, chỉ cách một trận đại chiến Tiên Ma...

Đương nhiên trời cao có công, vô dục vô cầu, người xấu, đoạn tụ, các loại truyền ngôn gây xôn xao một hồi.

——

Trong tầng hầm u ám ẩm ướt, Bạch Tỷ lại hiện về nguyên hình, biến thành một con rắn, bị một cây thiên thạch mỏng, hẹp dài mấy mét xuyên qua toàn thân. Nếu như lấy thêm hai cái giá gỗ dài ở giữa lại thêm cây đuốc, có thể trực tiếp nướng rắn rồi...

Vảy bạc trắng khô khan ảm đạm, Bạch Tỷ cúi gằm đầu, lưỡi rắn phun ra một nửa, nàng muốn nói chuyện, nhưng cây thiên thạch cắm vào cổ họng như chiếc khoan, hô hấp đều là đau tê tâm liệt phế, lại thêm linh khí xói mòn, toàn bộ cơ thể rắn lộ ra vẻ ỉu xìu.

Đối diện, xà hạt mỹ nhân khoác áo lụa hồng mỏng đưa lưng về phía nàng, tóc đen đến eo, bả vai trắng tuyết lộ ra một nửa, tay áo phải trống rỗng đang đung đưa, tay trái của mỹ nhân nắm thành Lan Hoa Chỉ, vểnh ngón tay nhìn gương vẽ lông mày.

Bạch Tỷ buồn bã ỉu xìu trợn trắng mắt, nghĩ thầm, không phải oan gia không đối đầu, đây chính là Hợp Hoan chân nhân âm hồn bất tán, vậy mà giả dạng thành tiểu bạch thỏ là lão hàng xóm nhà nàng nữa.

"Ngươi để cho bản tọa chịu không ít khổ đâu." Hợp Hoan chân nhân vẽ xong rồi, đôi mắt quyến rũ, nhìn trừng trừng Bạch Tỷ. 

"Không nghĩ tới sao, bản tọa ở ngay tại cửa nhà ngươi, với sự thông minh tài trí của bản tọa, yêu thú cấp bậc vớ vẩn như ngươi là không đoán ra đâu."

Khá lắm tên khốn kiếp tự phụ, thân rắn vặn vẹo mấy lần, Bạch Tỷ chỉ có thể dựa vào sự giãy dụa để diễn tả bất mãn.

Hợp Hoan chân nhân cười như không cười nhìn một loạt động tác của Bạch Tỷ, đi đến trước thân rắn, vểnh ngón tay lướt qua vảy bạc mịn, trong mắt đầy vẻ kinh diễm (kinh ngạc + hâm mộ), vừa sờ vừa chậc chậc bình luận: "Bóng loáng không dính nước, so với tơ sống do Giao nhân ở ngoài Nam Hải dệt thành còn trơn bóng hơn nhiều, tuổi thọ đúng là không giống nhau."

Bạch Tỷ nghe thế rùng mình một cái, có thể bỉ ổi thành dạng này cũng không phải một ngày hai ngày mà luyện thành được. Nàng thật sự muốn vung đuôi lên, đập nát khuôn mặt gây tai họa của Hợp Hoan này. Hơi nâng đầu rắn lên, lại thấy lão hàng xóm Cao Thiển đang đứng ngoài cửa hang, trên mặt vị Cao sư tỷ này có hai lúm đồng tiền hết sức rõ ràng, cười rộ lên thì giống như người vô hại. Vị trước mắt này, tùy tiện đứng đấy liền có luồng hơi dâm đãng đập vào mặt, xứng với đôi mắt phượng màu đỏ tươi, toàn thân không có chỗ nào giống một nữ tử đàng hoàng.

Thấy Bạch Tỷ đang nhìn mình, Cao Thiển cười quyến rũ, mở năm ngón tay ra, nhìn Bạch Tỷ rồi liếm từng ngón tay thon dài, đến đầu ngón tay út, còn liếc mắt đưa tình.

"Bé ngoan, lúc bản tọa sờ ngươi còn có thể phân tâm hả?"

Chọn từ đặt câu chết tiệt, quỷ quái như thế, ngoại trừ Hợp Hoan thì không ai có thể nắm giữ. Vô liêm sỉ quả thực là từ dành riêng cho hắn, Bạch Tỷ phẫn uất không thôi, lại... Không thể làm gì.

Lại một lát sau, thấy Bạch Tỷ thật sự mệt mỏi, đối với đủ loại trêu chọc và khiêu khích của mình liền dứt khoát nhắm mắt lại, bộ dạng giống xác chết, Hợp Hoan chân nhân mới dừng tay, hỏi Cao Thiển đứng ở cửa: "Chuyện gì?"

Cao Thiển lắc lư nửa người dưới đến gần mấy bước, đối diện với Hợp Hoan nói: "Chân nhân, Vương gia dẫn người đến Bất Chu rồi. Xem ra là đồ đệ tốt Vương Linh của nàng gọi cứu binh rồi, đáng tiếc cũng không có ích lợi gì, ta đã lưu lại không ít thứ tại động phủ của Tử Ngôn rồi."

Hợp Hoan căm ghét nhíu mày, sắc mặt tối tăm nói: "Ma tộc đưa tay dài quá."

Cao Thiển đi lắc lư, cười đến run rẩy cả người: "Thật ra tay của Chân nhân mới là dài." Dứt lời, có ý riêng liếc mắt nhìn Bạch Tỷ.

——

Núi Bất Chu, trong chính điện trên đỉnh Vạn Nhẫn, gia chủ Vương Kiệm của Lang Gia Vương thị cùng với nữ nhi Vương Linh và mang theo mười lăm người đến bái phỏng tiên môn. Lúc này, Phục Thiên chân nhân đang cùng với hai vị trưởng lão có chức vị cao nhất của Bất Chu là Tiêu Diễn và Ôn Cửu ở đại sảnh chính điện tiếp đãi khách quý.

Đây không phải là lần đầu hai vị Đại Già cao nhất trong giới tu tiên ở Cửu Châu gặp gỡ, nhưng đúng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trong tình trạng qua quýt như vậy. Lúc trước xuất môn, sau lưng đại ca nào mà không có mười mấy tiểu đệ đi theo, trợ thủ đắc lực càng không thiếu một cái. Trước mắt, Vương Kiệm mang theo nữ nhi chạy tới đỉnh núi nhà người ta, minh oan cho trưởng lão nhà người ta. Phía bên kia,tùy tùng phía sau Phục Thiên chân nhân do đánh cược một lần cho bốn vị Trưởng lão gốc, giữa hai bên đều lúng túng không cần nói rõ, vừa khéo.  

Phục Thiên chân nhân ngồi nghiêm chỉnh, đối với ý đồ của Vương Kiệm, đáp lại đúng trọng tâm: "Sự việc của Tử Ngôn tiên tử, bản tọa rất là tiếc hận, nhưng nhân chứng vật chứng đều có. Bất Chu lập phái đã ngàn năm, vốn dùng pháp luật để biện hộ, đừng nói là trưởng lão, ngay là bản tọa phạm sai lầm, cũng sẽ bị phạt."

Cùng gốc rạ cũng đỏ, trong danh môn đại phái, xuất thân của Phục Thiên có sự khác biệt, Vương Kiệm là dựa vào sự hung ác, mạnh mẽ liên tục dốc sức làm nên địa vị như hôm nay, trong mắt hắn không có pháp đạo gì nhưng lời nói vẫn phải hoa mỹ. Chỉ thấy Vương Kiệm khẽ gật đầu, trước tiên bày tỏ vẻ tán thành với lời nói của Phục Thiên chân nhân, lập tức nói: "Tiên môn Bất Chu quả nhiên danh bất hư truyền, lời nói của Môn chủ làm Vương mỗ cảm thấy rất có đạo lý. Chẳng qua... Nếu như Tử Ngôn tiên tử thật sự bị người hại, vậy chẳng phải kẻ có tội thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"

Vương Kiệm dừng lại rồi tiếp tục nói: "Nếu Môn chủ đã nói có nhân chứng vật chứng, chi bằng kêu nhân chứng bày ra vật chứng, Vương mỗ ở đây làm chứng, tương lai gặp phải người có ý nghi ngờ, cũng sẽ nói lời hay vì Bất Chu. Môn chủ cảm thấy thế nào?"

Kỳ thật, tuy rằng Phục Thiên chân nhân xử sự công bằng, nhưng hắn cũng hi vọng tiểu sư muội của mình có thể rửa sạch mọi liên hệ với Ma Tu. Một là không cần thanh lý môn hộ, hai là bản thân sẽ có thêm trợ thủ. Suốt mấy trăm năm, dùng nhân lực, vật lực, tài lực để bồi dưỡng được một vị Trưởng lão đâu phải dễ dàng, có thể sử dụng hay là hữu dụng mấy năm, làm Môn chủ kiêm sư huynh, hắn thật sự dùng nát cả trái tim vì Bất Chu rồi.

Lời nói vừa rồi của Vương Kiệm thật sự là quá không khách khí, đường đường là một trong ba đại tiên môn ở Cửu Châu, còn cần đám người Vương gia nhiều chuyện à. Vừa vặn lúc này Phục Thiên chân nhân cũng không phải quá tin tưởng chuyện Tử Ngôn tiên tử cấu kết với Ma Tu, sự trái ngược giữa hai người thật sự không giống như đất đèn và ánh lửa như mọi người suy đoán đâu.

Phục Thiên chân nhân vung tay áo dài, ra lệnh: "Gọi Cao Thiển đến đây."

Qua một nén nhang, Cao Thiển theo một tên đệ tử đi tới chính điện Vạn Nhận Phong, y phục dài màu trắng giống như đệ tử của Bất Chu, búi tóc hai bên, cười yếu ớt hành lễ với Trưởng lão Môn chủ, lại chắp tay chào đám người Vương gia.

Phục Thiên chân nhân không có ấn tượng gì với Cao Thiển, nếu không phải vài ngày trước nàng ta đột nhiên nhảy ra, chỉ sư muội Tử Ngôn tiên tử cấu kết với Ma Tu, chỉ sợ hắn cũng không biết trong tiên môn Bất Chu còn có người như vậy. 

"Sự việc của Tử Ngôn tiên tử, ngươi biết gì đều nói hết đi."

Cao Thiển dịu dàng nói, nàng ta vâng mệnh Hợp Hoan chân nhân, coi sóc rừng mộc miên và đại trạch phía sau núi Bất Chu. Một ngày, như thường lệ nàng ta đi vào làm cỏ cho cây mộc miên thì một mùi máu tươi từ xa truyền đến, cẩn thận bước vào rừng cây, lọt vào mắt chính là Tử Ngôn tiên tử đang hút linh khí của đệ tử Bất Chu. Sau hai ba lần đã hút sạch, rồi ăn ngay thịt tươi còn chưa chết hẳn, bên cạnh Tử Ngôn tiên tử, có một nữ nhân diễm lệ đang đứng đó, con mắt của nữ nhân kia, chính là đỏ như máu. 

Con mắt màu đỏ chính là đặc điểm riêng của Ma Tu ở Cửu Châu, Cao Thiển bị kinh hãi quá mức, kích động không kiểm soát nổi bản thân. ‘A’ một tiếng kêu lên, biết đã thu hút sự chú ý của Tử Ngôn tiên tử, Cao Thiển liền liều mạng chạy trốn. Rẽ trái rẽ phải, trước một khắc Tử Ngôn tiên tử sắp bắt được nàng ta, thì đụng phải Môn chủ Phục Thiên chân nhân. Phục Thiên chân nhân ngăn cơn sóng dữ, nàng ta chẳng những giữ được mạng nhỏ mà còn thành công tuyên cáo Tử Ngôn tiên tử phản đồ, bí mật cấu kết với Ma Tu.

Phục Thiên chân nhân dẫn một đám người từ từ tiến vào rừng mộc miên, đúng là bên cạnh đại trạch có mấy thi thể không hoàn chỉnh nằm đó, trải qua thẩm tra, mỗi năm trong Bất Chu, mất tích mười mấy người.

Lúc đầu Tử Ngôn tiên tử dùng mọi cách giải thích, không nhận tội, về sau đột nhiên mở hội thẩm, nàng chẳng những nhận tội, còn thẳng thắn miêu tả toàn bộ quá trình, cơ bản giống như lời Cao Thiển nói, không có mấy điểm chênh.

"Bốp, bốp, bốp" ba tiếng, gia chủ Vương Kiệm của Vương gia vỗ vỗ tay, theo như hắn thấy, lời nói của Cao Thiển có trăm ngàn chỗ hở. Hành vi dùng người tu tiên, loại công pháp đặc biệt này chỉ có mỗi Hợp Hoan chân nhân dùng. Hút linh khí của người khác sẽ làm hỗn loạn đan điền của mình, với tu vi của Tử Ngôn tiên tử, tội gì phải làm hại bản thân. Mà nàng còn là Trưởng lão dưới một người trên vạn người trong Bất Chu, không có đạo lý nào lại đi thông đồng với Ma Tu.

Ham mê sắc đẹp, vậy càng không có khả năng, chỉ cần Vương Kiệm hắn không đổi nghề làm Ma Tu, vậy thì không ai lấy sắc mê hoặc được Tử Ngôn tiên tử.

Ngược lại hắn muốn xem, Cao Thiển này,  trong hồ lô có cái gì, dứt khoát đổi đề tài: "Không biết Vương mỗ có thể may mắn đi gặp Tử Ngôn tiên tử không, cũng mượn dịp bái tạ ân tình dạy dỗ tiểu nữ."

Phục Thiên chân nhân cũng bị Vương Kiệm đột nhiên chuyển hướng làm cho kinh ngạc một chút, hắn hơi trầm tư, liền gật đầu đáp ứng.

Dù sao, nhìn một chút, cũng không mất khối thịt nào.

Cùng lúc đó, bên trong tầng hầm dưới phòng Cao Thiển, Bạch Tỷ bị xâu thành một chuỗi, đối mặt với sự dạy dỗ của Hợp Hoan chân nhân là Ma Tu đẹp nhất.

Hợp Hoan chân nhân nghiêng người dựa vào cánh tay, lông mi hơi chớp động, nói: "Bé ngoan, tính tình ngươi mạnh như vậy, vậy bản tọa đành phải cứng rắn rồi."