Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 10-3: Cây gả (3)




Editor: Kinh Thuế

“Tự tin sẽ có lương tế đến như vậy sao?”

Từ đầu đến cuối Bạch Tỳ đều cảm thấy, đầu óc của Tiểu Hắc đều được dồn hết để dùng vào việc vá trời rồi, đối với mấy chuyện trai gái nam nữ này đều cảm thấy khó hiểu, chưa kể trình độ thông minh lại không cùng cấp, khó mà khơi thông được, nhưng suy tính đến tương lai còn phải hợp tác dài dài, hay cứ nhân dịp này bồi dưỡng dần vậy.

“Tiểu Hắc, lương tế kia đương nhiên chính là chủ nhân ta rồi.”

Trong mắt Hắc Xà thoáng qua nét không vui, đuôi rắn vung lên, không để ý tới Bạch Tỳ nữa.

Bạch Tỳ bên cạnh đang đắc ý hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Tiểu Hắc, toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ làm sao đóng giả thành mỹ nam tử được hoàn mỹ, hết học dáng đi lại tập cách nói chuyện.

Đợi đến khi Bạch Tỳ cảm thấy hài lòng muốn hỏi Tiểu Hắc thấy thế nào mới phát hiện chú xà nhỏ đã không có ở trong lều nỉ nữa rồi. Nơi băng tuyết tràn ngập thế này còn chạy loạn đi đâu chứ! Bạch Tỳ vội vàng khoác áo choàng lên ra ngoài tìm xà đại gia nhà nàng.

Tìm nửa vùng Thủy bộ lạc cũng không thấy tung tích Tiểu Hắc, không lẽ nó chạy đến nửa kia núi tuyết. Bạch Tỳ chạy đi không chú ý liền đụng phải người đi từ hướng đối diện, đối phương đang cầm đàn thiếu chút nữa thì bị rơi xuống.

“Thật xin lỗi, không biết…”

Đối phương mặc áo khoác ngoài bằng nhung mịn màu sậm lông chồn, mũ cũng bịt kín, đang muốn vượt đi qua.

Bạch Tỳ cảm thấy có chút quen mắt: “Tiên sinh?”

Nam tử cứng ngắc quay đầu lại, một trận gió to thổi qua, cuốn theo mũ áo choàng rơi xuống bả vai, lộ ra khuôn mặt hơi nhợt nhạt đối diện ánh mắt Bạch Tỳ.

“Thì ra là tiên tử, có chuyện gì sao?”

Hắn ta nhận ra Bạch Tỳ, là khách nhân duy nhất, chủ nhà và khách quen thuộc với nhau thì nhớ là chuyện đương nhiên. Nhưng Bạch Tỳ vẫn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đã xinh đẹp đến mức gặp qua một lần với người khác đã không quên được sao?

“A, xin chào, Sương tiên sinh vội đi dạy học sao?”

“Đúng vậy>”

Hai người lại khách sao hai ba câu, mới mỗi người đi một hướng.

Bạch Tỳ nhớ rõ, hướng vị Sương tiên sinh này vừa đến, hình như là rừng tuyết, hơn nữa lúc vừa va phải kia, nàng ngửi thấy được một mùi hương khá quen thuộc.