Nơi Này Em Vẫn Đợi

Chương 4: Bỏ đi




-“Anh Tuyền về rồi đấy à! Nhanh qua đây chào dì Lục đi con.”

“Bộp” Điện thoại của cô đã rơi xuống dưới đất.

Anh Tuyền sững sờ hết nhìn Dương Minh Hạo rồi lại nhìn bà Lục. Tiếng động lớn làm cho Lục Thiên đang không quan tâm cũng phải quay lại nhìn. Anh nhìn cô bé đứng ở cửa, trong mắt lóe lên một tin kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng đã thu lại thành ánh mắt hờ hững như thể cả thế giới có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến anh.

-“Anh Tuyền không bị làm sao chứ? Chị giúp việc nhanh dọn dẹp chỗ này.”

Bốliền lôi cô qua chỗ khác tránh cho cô bị thương.

-“Bố, đây là ai?” Anh Tuyền nhìn thẳng vào mắt bố mình khiến cho ông có chút bối rối.

-“Là dì Lục, đối tượng kết hôn của bố.” Dương Minh Hạo vừa đáp Anh Tuyền suýt nữa đứng không vững. Vậy là mẹ cô nói đúng, cô chính là sắp có mẹ mới. Thì ra là vậy … bố cô cũng thật cao tay đi!

-“Hai người đã đi đăng kí chưa?” Bố cô không nói chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Bây giờ cô mới để ý người đàn ông đang đứng sau bố cô. Anh rất cao cũng như khí chất của anh làm cho người khác không thể khinh thường.

-“Vậy đó là con của người đàn bà đó!?” Cô chỉ về phía Lục Thiên.

Cánh tay dơ lên không trung cảm thấy run.

-Anh Tuyền không được vô lễ, đó là con trai của dì Lục, năm nay 26 tuổi,con phải gọi là anh trai” Nghe xong Anh Tuyền liền cảm thấy nực cười, cô vừa cười vừa nói một cách châm biếm.

-“Anh trai sao? Haha! Anh ta là con riêng của bà ta? Hay là con ruột của bố?”

Chưa nghe Dương Minh Hạo giải thích cô lại tiếp tục:

-“Nếu là con ruột của bố, vậy bố thân yêu của con ơi, lúc anh ta được sinh ra bố đã đủ tuổi vị thành niên chưa vậy?”

Dương Minh Hạo vừa nghe xong thì gương mặt liền trắng bạch cắt không ra một giọt máu. Bàn tay to liền tát vào mặt Anh Tuyền một cái.

“Chát”

Ông sững sờ, Anh Tuyền không hề né tránh mà dũng cảm nhận lấy một cái tát của bố mình. Không phải cô không né tránh được, chỉ là cô muốn xem cảm giác của bố thế nào…

-“Thế nào hả bố thân yêu? Cảm giác khi lần đầu tiên tát con gái mình như thế nào? Có phải hay không rất tuyệt vời đi!?”

-“Con … con”

-“ Các người ở đây phải không? Vậy tôi đi!”

Anh Tuyền dứt lời liền xông thẳng ra ngoài cửa. Trợ lí Từ đứng bên cạnh liền ra tay ngăn cô lại nhưng không thể …

Anh Tuyền không phải là dạng tiểu thư chân yếu tay mềm vô dụng như vậy, cô lấy chân đạp lấy đầu gối của người trợ lí rồi nhanh chóng bỏ chạy.

-“Xin lỗi Dương tổng, tôi không làm tròn trách nhiệm.” Trợ lí Từ liền cúi đầu nhận lỗi với Dương Minh Hạo.

-“Không sao, tính tình con bé từ nhỏ đã vậy, hơn nữa cậu muốn ngăn cũng chưa chắc đã qua nổi nó.”

Lục Thiên từ nãy đến giờ im lặng quan sát, hết tất cả đều được anh thu lại trong mắt, ánh mắt anh rũ xuống,tiến lên phía trước, nói với bà Lục:

-“15’ qua rồi, con đi trước!”

-“Lục Thiên, ở lại ăn đã rồi đi.” Dương Minh Hạo ngỏ lời mời.

-“Lần khác, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”

-“ Để em tiễn nó ra cổng!”

Thời tiết bây giờ đang dần bước vào mùa thu trời hơi se se lạnh, ngay lúc Lục Thiên mở cửa xe thì bà Lục liền khoác tay anh, nhỏ nhẹ nói:

-“Sao con lại bỏ đi như vậy, con đã đáp ứng mẹ sẽ giúp đỡ DT vượt qua khó khăn rồi…”

-“Mẹ thân yêu, con không hề quên.”

Hiện tại anh vẫn đang nhớ tới những lời nói cùng khuôn mặt cố kiên cường của cô gái nhỏ vừa nãy. Từng ngôn từ cô nói ra đều đâm thẳng vào trái tim anh, gương gương khóe miệng, Lục Thiên nở nụ cười lạnh băng:

-“Đây là cuộc sống mà mẹ chọn? Người đàn ông như vậy, gia đình như vậy, mẹ vẫn muốn sao?”

-“Thật không thể hiểu nổi!”

Lục Thiên Ân nhẹ nhàng chớp mắt:

-“Đây là cuộc sống mà mẹ chọn. Nếu không thì nhiều năm như vậy sao mẹ lại không tái hôn chứ?”

Lời bà nói ra khiến trong lòng Lục Thiên càng thêm nghẹn ngào. Mang một nỗi buồn man mác, anh rời khỏi biệt thự nhà họ Dương.

****

Anh Tuyền thật sự không biết đi đâu, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này. Cô không tới thể tới nhà Tử Anh, cũng không thể tới chỗ mẹ cô. Cứ đi mãi đi mãi, rồi cô ngồi xuống ở ghế đá của công viên mà không để ý có một chàng trai đang ở trên cành cây. Mọi động tác của cô đều được cậu thu lại.

-“Thật trùng hợp, lại gặp nhau!”

Lăng Trạch Vũ từ trên cây nhảy xuống đối diện với Dương Minh Anh Tuyền.

Đúng vậy, anh vừa về nước chưa được bao lâu thì liền gặp cô gái này những hai lần. Một lần là ở đây, một lần khác là ở trong vườn trường, lúc đó anh đang ngủ ở trên ghế gần đó. Bất ngờ là lần nào cũng nhìn thấy cô khóc.

-“Tôi chưa bao giờ gặp cậu!” Anh Tuyền giật mình lau nước mắt. Nhìn thẳng vào mắt Lăng Trạch Vũ nhỏ giọng.

-“Tôi biết cậu là được- Dương Minh Anh Tuyền.” Lăng Trạch Vũ nở nụ cười nhẹ.

-“Đồng phục? Cậu là học sinh trường tôi?” Cô nhìn vào bộ quần áo Lăng Trạch Vũ đang mang, đó là đồng phục của trường trung học A.

-“Cậu thật sự không biết tôi?” Lăng Trạch Vũ nhíu mày nghi hoặc. Cậu là học sinh mới từ Mỹ chuyển về, sở hữu ngũ quan đẹp đẽ, chiều cao lí tưởng nên khi vừa mới chuyển vào trường đã được rất nhiều bạn nữ chú ý. Lăng Trạch Vũ tự hỏi, Dương Minh Anh Tuyền rốt cuộc có phải là con gái không vậy?

Anh Tuyền nhìn kĩ gương mặt điển trai đối diện mình, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn chả nhớ ra cậu ta là thần thánh nào. Lăng Trạch Vũ nhìn gương mặt quẫn bách của Dương Minh Anh Tuyền liền bật cười.

-“Thôi không sao. Nhưng muộn rồi cậu không về nhà, ra đây ngồi khóc làm gì?”

-“Tôi đâu có khóc, là mắt cậu có vấn đề.” Anh Tuyền chối bay chối biến.

-“Nhà cậu ở đâu để tôi đưa về!?”

-“ Không cần để tôi tự về được rồi, chào cậu!” Định rời đi nhưng ai đó vẫn không buông tha cho Anh Tuyền. Lăng Trạch Vũ níu tay cô lại.

-“Nhớ kĩ! Tôi là Lăng Trạch Vũ.”