Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 53: 53: Đèn Đỏ





Căn nhà nhỏ ở ngoại ô thanh vắng.

Chu Quốc Duy đang xem tin tức trực tiếp trên tivi, hắn nhìn cô gái thư ký trên màn hình đang trực tiếp bác ỏ lời đồn về hôn nhân của ông Phàm.

Ánh mắt Chu Quốc Duy thâm sâu vô tận, tựa mình vào ghế gỗ, tay đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi thuốc sau đó phả ra làn khói trắng.

“Chật…” Hắn trầm ngâm.

Kế hoạch của hắn đã từng rất hoàn hảo, chỉ còn thiếu một bước đẩy dùng Lâm Ninh đẩy Phàm Dương ra toà.

Trước đây Lâm Ninh rõ ràng rất muốn thoát khỏi hôn nhân với Phàm Dương, thế mà hiện tại lại thay đổi, việc này khiến cho kế hoạch của Chu Quốc Duy trở thành vô nghĩa.

Kế hoạch lật đổ hoàn hảo của hắn chỉ thiếu một bước.

Hắn chuyển tivi sang kênh tìm kiếm, tìm ra hình ảnh Lâm Ninh đang choàng tay một cô bạn, mắt nhìn Lâm Ninh xinh đẹp trong màn hình.

Hắn lặng im ngắm nhìn đăm đăm vào gương mặt nhỏ nhắn đang cười tươi của Lâm Ninh, Chu Quốc Duy lặng xuống vài giây.

Xinh đẹp như vậy, gương mặt vừa khả ái vừa đáng yêu, nụ cười tươi giống như một đoá hoa anh thảo chớm nở khiến người ta không kiềm được rung động, thảo nào Lâm Ái Mỹ luôn ghen ghét với Lâm Ninh, giống như bà cả nhà họ Lâm ghen ghét với vợ nhỏ Ninh Tuệ.

Chu Quốc Duy phải suy tính một lối đi khác cho kế hoạch lật đổ Phàm Dương, nguyên nhân hắn muốn lật đổ Phàm Dương chính là do hắn muốn ngồi lên ngôi vị của Phàm Dương, trở thành kẻ đi đầu Thành An.

Ban đầu, gia tộc đứng đầu Thành An là Mộ gia, ngay sau bê bối Mộ gia suy sụp, Phàm gia trở thành gia tộc đứng đầu.

Hắn đã cảm giác được thời thế của hắn đã đến, nhờ vào thù hận của tình nhân bé dành cho Lâm Ninh và cuộc hôn nhân sắp đặt của Lâm Ninh Phàm Dương.

Hắn đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo để từng bước trở thành kẻ thống lĩnh, nhưng thật bất ngờ làm sao, Lâm Ninh lại thay đổi đột ngột.

Cũng không thành vấn đề, dù không dùng được Lâm Ninh nữa, hắn vẫn không buông bỏ tham vọng trở thành người đứng đầu.

Một khi hắn là kẻ mạnh nhất, quyền lực nhất, hắn sẽ không phải e sợ bất kỳ một thế lực nào, kể cả là… Nhất Bang.

“Lâm Ninh…” Hắn thốt lên tên cô gái trong màn hình tivi, một giây sau, ánh mắt chú ý đến cô gái đang choàng tay với Lâm Ninh.

Cô gái có gương mặt xinh xắn tinh nghịch, đôi mắt tròn như hạt ngọc lại chỉ có một mí nên khi cười hai mắt híp lại trông rất đáng yêu.


“Người này…” Chu Quốc Duy chau mày, nhìn chăm chăm vào gương mặt cô gái bên cạnh Lâm Ninh, sâu xa trong trái tim hắn bỗng nhiên thấp thoáng một cảm giác kỳ hoặc.

Chu Quốc Duy không rõ là cảm giác gì, chỉ là nhìn có chút quen mắt, nhưng rõ ràng hắn chưa từng gặp người này.

Xem dáng vẻ choàng tay thân thiết như vậy chắc hẳn là bạn thân của Lâm Ninh.

Lâm Ninh thay đổi rồi, kế hoạch của hắn cũng bất đắc dĩ phải thay đổi theo, dù sao thì… Hắn nhất định sẽ trở thành người quyền lực nhất.

Lâm gia…
Lâm Ái Mỹ nhìn tin tức trên màn hình, tay đang cầm cốc nước ép, nghe đến đoạn công nhận hôn nhân hạnh phúc của ông Phàm, nào là không được thất lễ với thiếu phu nhân, bàn tay nặng nề đặt chiếc cốc thủy tinh xuống mặt bàn phát ra một âm thanh lạnh lẽo.

Vị trí thiếu phu nhân đó, rõ ràng chỉ hợp với Lâm Ái Mỹ, thiếu phu nhân nhà họ Phàm đúng ra phải là cô!

Đêm tối hạ xuống ở Hoa Viên.

Hôm nay Lâm Ninh vẫn tiếp tục tập thể dục điên cuồng dù tay chân đau nhức khủng khiếp, theo lịch tập giống ngày hôm qua, chạy ba vòng sân vườn, squat chín mươi cái, gập bụng chín mươi lần, nhảy bài tập erobic gần cả giờ đồng hồ.

Tập xong cả người cô như cục thịt đông rã ra thành từng khúc, anh chồng tan làm về nhà, cô cũng chẳng có sức dòm ngó đến anh.

Phàm Dương muốn ghẹo Lâm Ninh, Lâm Ninh không thèm để ý, tắm xong, ăn xong thì chui vào trong chăn, bình yên đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Ninh nhức mỏi vô cùng, hai ngày vận động cường độ cao, các cơ trên cơ thể đình chỉ hoạt động, hôm nay cô không tập thể dục, thư giãn gân cốt thật tốt.

Đến buổi tối, Phàm Dương muốn thân mật một chút, cô cũng không thèm dòm ngó đến anh, chỉ nói.

“Em tập thể dục hai ngày rồi, tay chân bây giờ đau nhức lắm, không thèm làm trò con heo ủn ỉn với anh.


Nói xong, Lâm Ninh liền chui vào trong chăn ngủ.

Ngày hôm sau nữa, Lâm Ninh tiếp tục một câu.

“Em vẫn còn nhức mỏi lắm a, không thèm chơi với anh, anh ủn ỉn một mình đi, em ngủ.


Ngày hôm sau nữa.


“Anh muốn hôn thì cứ hôn, muốn ôm cứ ôm, miễn là không c ởi quần.


Lại ngày hôm sau.

“Anh mau chóng đi ngủ đi, cất cái hung khí vào, hung khí tự động cứng thì tự mình xử lý đi, bà nhỏ đây không muốn chơi với anh.


Phàm Dương biết là cô tập thể dục, thời gian hiện tại rất đau nhức nên cũng không đòi hỏi thêm, chỉ đành nén lại h@m muốn, hôn hấp cái miệng nhỏ một lúc rồi chui vào phòng tắm ngâm nước lạnh.

Lại thêm một ngày hôm sau, Lâm Ninh leo lên giường sau khi vận động bài tập nhẹ sau khi ăn tối, nằm ngay ngắn trên giường, nhìn sang là người đàn ông mặt mày có chút đen lại.

Lâm Ninh biết anh nghĩ chuyện gì, cô cũng kệ anh, Lâm Ninh cư nhiên nhắm mắt, miệng vểnh lên nói.

“Em vẫn…”
“Một tuần rồi.


Phàm Dương cắt ngang lời nói muốn trốn tránh của Lâm Ninh.

“Em định đau nhức đến bao lâu nữa?”
Đếm từ ngày cuối cùng anh và cô thân mật là ở bãi biển đến hôm nay đã qua bảy ngày.

Bảy ngày qua cô viện dẫn việc đau nhức, Phàm Dương không thể động chạm vào cô, chỉ được hôn, chỉ được ôm, phần con sói hung hẳn ngẩn đầu cũng tự mình xử lý.

Anh cũng biết là do đau nhức, mới cam chịu nhẫn nhịn suốt bảy ngày, nhưng hôm nay rõ ràng cô chẳng còn đau nhức nữa.

Thế mà cái miệng nhọn nhọn của cô vẫn vểnh ra muốn viện cớ.

“…” Lâm Ninh vốn định viện cớ đau nhức để tiếp tục né chuyện con heo ủn ỉn với anh, nhưng có lẽ như sức chịu đựng của người đàn ông này đã cạn.

Anh cắt ngang lời Lâm Ninh, những lời muốn nói nín lại, Lâm Ninh bậm bậm môi, tay kéo chăn lên ngực, trưng ra gương mặt đáng thương, đôi mắt tròn xoe long lanh chớp chớp, giọng nói ngọt ngào nhỏ xíu thỉnh cầu.

“Ngày mai nha, ngày mai nhất định được.



Phàm Dương im lặng, ánh mắt nghiêm ngặt nhìn bà nhỏ đáng thương long lanh ánh mắt, bạc môi hoài nghi truy vấn.

“Chắc chắn?”
“Ừm, chắc chắn luôn” Lâm Ninh gật đầu nhanh, hớn hở nhoe ra nụ cười tươi tắn, hai tay vươn về phía anh.

“Chắc chắn là ngày mai, bây giờ ôm em ngủ đi, ôm ôm.


Nhìn hai bàn tay trắng nhỏ nhắn hướng về anh như đứa bé đòi ôm ấp, mi tâm Phàm Dương giãn ra, hít vào một hơi thật sâu, vứt đi nôn nóng, nằm xuống giường, xoay sang ôm cô vào lòng.

Lâm Ninh núp trong lòng anh, nụ cười nham hiểm nhoẻn miệng càng cao hơn.

Chuyện là… Yến tiệc còn cách năm ngày nữa.

Chiếc váy mà Lâm Ninh mặc hôm đó sẽ lộ phần xương vai xanh, bầu ng ực phía trước, phần lưng cũng sẽ lộ ra.

Lâm Ninh không muốn ân ái với anh trước yến tiệc, lần nào anh ủn anh ỉn cô xong, toàn thân cô toàn là vết.

Vết hôn chi chít trên khắp ngực, thậm chí khi hưng phấn quá anh còn cắn cô, in lên da thịt Lâm Ninh những dấu răng rõ rệt, mấy vết đỏ đỏ tím tím đó cũng phải mất vài ngày mới hoàn toàn tiêu tan, mà Lâm Ninh thì muốn xuất hiện trong yến tiệc với dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Đó là lần đầu tiên cô xuất hiện cùng anh trước truyền thông, vô cùng quan trọng nên phải xinh đẹp nhất, chu toàn nhất.

Ông bà ta có câu nhất dáng nhì da, từ đây đến yến tiệc, Lâm Ninh phải giữ dáng thật đẹp, da cũng phải thật xinh đẹp phát sáng mịn màn a, thế cho nên, ông Phàm phải nhịn nhục một xíu rồi.

Lâm Ninh lại tránh thêm được một ngày, trong lòng vô cùng vui mừng, úp mặt trong lòng anh, miệng nhoẻn ra nụ cười ma quái.

Ngày hôm sau, Phàm Dương gần như không có tâm chí làm việc.

Anh thu xếp công việc hoàn tất sớm hơn mọi ngày, trở về lúc ba giờ chiều.

Vào thời gian này, Lâm Ninh tập xong thể dục, tắm rửa sạch sẽ chui lên giường nằm nghỉ ngơi.

Phàm Dương gấp rút trở về, nhìn thấy bà nhỏ nằm trên giường, nôn nóng tiến đến giường ngủ.

Lâm Ninh nhìn thấy anh, mắt tròn chớp chớp ngơ ngác vì chỉ mới ba giờ mà anh đã về.

“Anh về sớm… Ưm…”
Phàm Dương không để cô thắc mắc, lên giường liền cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ, cại mở hàm miệng quấn lấy lưỡi mềm, quấn lấy ướt át m*t đi từng hơi thở ngọt ngào.

Lâm Ninh không vội phản kháng, trầm luân theo nụ hôn vội vã, mở miệng tiếp ứng anh, hành động đón nhận làm cho Phàm Dương dường như mất đi lý trí, mạnh mẽ quấn lấy lưỡi mềm, thô bạo hôn hấp lấy toàn bộ khí lực của Lâm Ninh.


“… Ưmn…”
Lâm Ninh cất ra âm thanh yêu kiều, nụ hôn phát ra tiếng m*t nước khiến người ta phát thẹn.

Phàm Dương càng hôn càng cuồng nhiệt, thân thể to lớn đè trên người Lâm Ninh cũng càng lúc càng nóng, hơi thở nóng phủ xuống môi miệng Lâm Ninh, nơi kia cứng gắng đội đũng qu@n nhô ra.

Môi Lâm Ninh bóng loáng lớp nước, hai cánh môi tê tê, cố gắng đáp ứng nụ hôn của anh, vừa hôn vừa há miệng hít thở.

Bàn tay Phàm Dương cũng bắt đầu loạn, tay luồn vào trong vạt áo, đẩy lớp áo ngực lên, tay bắt lấy một bên mềm mại đầy thương nhớ.

“A…” Lâm Ninh giật mình, mặt né ra nụ hôn, hai bàn tay nhỏ chụp lại bàn tay đang nhào nặn của anh, gấp rút hít thở, thỏ thẻ giọng kêu lên.

“Ông Phàm… A… Em nói anh nghe nè…”
Tiếng kêu thỏ thẻ của Lâm Ninh mang đến cho Phàm Dương cảm giác không tốt, anh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ phiếm hồng thẹn thùng, trước khi cô nói anh nghe thì để anh nói cô biết.

Hôm nay dù trời có sập xuống thì cô vẫn phải ủn ỉn với anh!
“Anh nói em nghe bà nhỏ, anh chịu không nổi nữa.


Có trời mới biết Phàm Dương mong đến mức nào, từ buổi sáng anh đã không thể tập trung làm việc, gấp rút hoàn thành xong lịch trình hôm nay để trở về nhà thật sớm, cả ngày chỉ mong chờ giây phút này.

“Nhưng mà a…” Lâm Ninh nhìn bộ dạng gấp vô cùng của anh, cười trộm trong lòng, khoé môi cong cong muốn cười, cố gắng bậm môi giữ lại hai khoé môi, Lâm Ninh hít hít cái mũi rất đáng thương, mắt tròn xoe vô tội chớp chớp.

“Nhưng mà chồng em nè, hôm nay vợ anh kẹt đèn đỏ rồi.


“…” Phàm Dương cứng ngắt, cả người như khúc gỗ đừ ra, đèn đỏ của phụ nữ…
“Em xin lỗi nhưng mà hôm nay không được…” Nhìn mặt anh sượng ngắt, Lâm Ninh cười trộm, cố gắng nhịn cười làm cho cái miệng nhỏ chúm chím.

“Mẹ kiếp!”
Phàm Dương khàn giọng mắng người, cơ thể căng cứng lập tức rút lui, bước nhanh xuống giường, thẳng tiến vào phòng tắm.

Lát sau, Lâm Ninh nghe thấy âm thanh vòi nước rất quen thuộc của mấy ngày qua.

Ông Phàm thông cảm cho cô đi a, cô phải thật đẹp trong yến tiệc, thế cho nên ông Phàm chịu khó tắm nước lạnh thêm vài hôm nữa đi ha.

Còn tiếp…
(P/s Cười ẻ chải á é é!
Like cmt gì cho mụ có cảm xúc bão đi hụ hụ.

)
_ThanhDii.