Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 40: 40: Vân Trang Lý Thành





"Tớ đoán chắc! Không đầy ba phút nữa hai cậu ấy sẽ đánh nhau đấy.

"
Doãn Linh vừa dứt lời, Lâm Ninh đã nắm lấy tóc La Anh, hai tay túm hai bên tóc nắm lấy, bùng nổ hét.

"Cậu nói ai mập hả?"
La Anh cũng ngay lập tức hai tay túm hai bên tóc của Lâm Ninh, toả ra lửa giận quát to.

"Cậu bảo ai rám nắng hả?"
Lâm Ninh và La Anh nắm tóc đối phương, chí choé la hét như hai con mèo đánh nhau.

"Ninh mập! Cậu là cái đồ Ninh mập Ninh mỡ!"
"Còn cậu là cái đồ đàn ông, Anh Anh chết tiệc cậu là cái đồ đàn ông!"
"Cậu cậu cậu! Ninh Ninh nọng Ninh Ninh mập Ninh Ninh mỡ Ninh Ninh béooo!"
"Đồ đàn ông đồ đàn ông đồ đàn ông rám nắnggg!"
"Ấy ấy a hai cái người này a" Doãn Linh đứng giữa, hai tay cố đẩy hai người con gái hai mươi tuổi lại chẳng trưởng thành hơn lúc còn trung học là bao.

Lâm Ninh và Doãn Linh nắm chặt tóc đối phương, mấy cô bạn chỉ gỡ được một tay của hai người ra.

Một tay còn lại của Lâm Ninh vẫn nắm chặt tóc La Anh, La Anh cũng không buông tay còn lại, hai người đứng nghiêng, đầu tóc rối xù, tay vẫn cương quyết nắm lấy tóc người kia.

"Hai cậu buông ra đã nào" Doãn Linh ở giữa toát mồ hôi, làm sao cũng không gỡ được hai cô bạn này ra.

"Cậu bảo đồ đàn ông đó buông ra trước" Lâm Ninh yêu cầu.

"Cái đồ mập béo mỡ cậu mới phải buông ra trước!"
"Mập béo mỡ? Cậu!" Lâm Ninh nắm chặt tóc La Anh hơn.

"A a a" La Anh bị đau kêu lên, tay lập tức dùng sức nắm tóc Lâm Ninh.


"Áaa!" Lâm Ninh thét lớn.

"Thôi mà thôi mà" Doãn Linh chấm chấm mồ hôi, một tay nắm cổ tay Lâm Ninh, một tay nắm cổ tay La Anh.

"Tớ đếm đến ba, hai cậu cùng buông ra, nhé?"
"Hừ!" Lâm Ninh thở hắc.

"Cậu đếm đi" La Anh nói.

"Một" Doãn Linh bắt đầu đếm số.

"Hai.

"
"Ba!"
"Ấy da da da cái đồ mập béo này" La Anh thét lên, tay càng nắm chặt tóc Lâm Ninh "Tớ biết chắc cậu không buông ra mà, đồ hèn!"
"Cậu cũng có buông tớ ra đâu, đê tiện!" Lâm Ninh nắm chặt nhúm tóc của La Anh đáp lại.

"Thôi mà thôi mà" Doãn Linh khổ sở cười, tay nắm chặt hai cổ tay của hai cô bạn, ra lệnh.

"Bây giờ tớ bảo buông ra, ai không buông ra người đó không phải con người mà là con chó xấu xí!"
Doãn Linh hít vào một hơi thật sâu, sau đó hét to.

"Buông ra!"
Lâm Ninh và La Anh mới chịu thả tay ra khỏi tóc đối phương, cả hai nhìn nhau với đôi mắt trừng trừng, tay vuốt vuốt lại mái tóc.

"Thật là! " Doãn Linh thở dài, đứng giữa hai người, tay chóng nạnh ngán ngẫm lắc lắc đầu.

"Hai cậu lớn rồi đó, không có phải mười bảy mười tám tuổi nữa!"
"Cơ mà nhìn hai cậu ấy đánh nhau làm tớ nhớ hồi còn đi học ghê luôn" Một cô bạn cũ tên là Quách Đồng thốt lên.


"Đúng đó a, đúng cái thời thanh xuân ấy nhỉ" Một cô bạn khác tên Vân Trang đáp lời Quách Đồng.

"Đúng thật, cứ y mấy đứa trẻ con" Một bạn nam khác cười to, còn vỗ tay tán thương.

Mọi người phát ra tiếng cười vì màn đấu đá của Lâm Ninh và La Anh, cả hai cô đứng nhìn nhau, tay vuốt mái tóc lại.

Ánh mắt trừng trừng theo tiếng cười của mọi người dịu xuống, bất giác nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của nhau rồi nhoe ra nụ cười tinh nghịch.

Chuyện là Lâm Ninh và La Anh tuy nghịch nhau, đánh nhau suốt nhưng không có ác ý, bọn họ là kiểu tình bạn đánh thì đánh chứ thương lắm a.

Cả lớp hoà cùng nhau trong tiếng cười vui vẻ, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, giọng nói êm ái truyền vào.

"Tôi đến rồi đây, mọi người đợi có lâu không?"
Cả lớp ngưng lại tiếng cười, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trần Uyển Nhi trong chiếc váy ôm sát cơ thể khoe trọn hình thể ngực đẩy mông cong, váy đen đính hạt lấp lánh ánh sáng vô cùng sang trọng, đường cong tuyệt hảo cùng khe hở ngực bít nghẹt bất kỳ người đàn ông nào.

Bên cạnh Trần Uyển Nhi là một người đàn ông cao ráo, gương mặt tuấn mỹ phong trần, ăn mặc theo phong cách lịch lãm quý ông, tây âu sang trọng.

"Cậu đến rồi" Một người nam cười khẽ, không dám nhìn vào bộ dạng đẩy đà của Uyển Nhi, càng không muốn nhìn người đàn ông mặt to tay lớn ở Thành An, sợ phải đắc tội, xoay đầu bước đến bàn ăn nói.

"Đến đông đủ cả rồi, mọi người ngồi vào bàn đi.

"
"Ăn thôi ăn thôi, tớ đói lắm rồi" Quách Đồng phấn khởi nói.

"Tớ đã cố tình nhịn bụng để ăn cho thật ngon miệng đó" Vân Trang đáp lời.

"Còn tớ thì đang giảm cân" Một cô bạn khác đáp.


"Tớ thì cần tăng cân" La Anh hắc giọng, liếc Lâm Ninh một cái "Để cho đồi nhô chập trùng một chút.

"
"Í hí" Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tiếp ứng câu nói của La Anh.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, bộ dạng xinh đẹp của Trần Uyển Nhi bị ngó lơ, Trần Uyển Nhi cũng không cảm thấy lạ, ngồi vào vị trí đối diện Lâm Ninh.

"Chào cậu Lâm Ninh.

"
Lâm Ninh nhìn người đối diện, nâng ra nụ cười tươi.

"Chào cậu.

"
Lâm Ninh liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh Uyển Nhi, phong thái sang trọng quý ông này hệt như Phàm Dương, nhưng so ra thì chỉ là do cách ăn mặc, chau chuốt bề ngoài giống Phàm Dương, còn lại thì chẳng có gì nổi bật, không hề có khí chất riêng biệt.

À phải rồi, ông Phàm nhà Lâm Ninh vô cùng nổi tiếng trong giới thượng lưu, mảng thời trang rất được săn đón, phong cách ăn mặc của Phàm Dương cũng được nhà báo đặt một chủ đề riêng, bởi anh luôn được chú ý.

Các nhãn hàng thời trang luôn tặng sản phẩm mới cho Phàm Dương mong muốn anh sử dụng, chỉ cần anh đeo chiếc đồng hồ nào đó, hoặc là mặc bộ tây âu nào đó xuất hiện trên tạp trí, sản phẩm đó sẽ cháy hàng, có thể thấy Phàm Dương là hình mẫu của giới thượng lưu, người đàn ông trước mặt có phong cách y hệt anh cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Ninh mím nhẹ cánh môi, bỗng nhiên cô lại muốn đem anh chồng nhà cô đến để cho mọi người tận hưởng cái gọi là quý ông hàng thật giá thật!
Nhưng mà quý ông nhà Lâm Ninh bận bịu lắm, hôm nay có khả năng là chẳng về nhà, cũng phải thôi, quý ông không rãnh rổi so đo chuyện này.

Lâm Ninh vứt đi suy nghĩ kia, cùng các bạn cũ dùng bữa, bữa tiệc diễn ra rất suông sẻ, mỗi người đều có những câu chuyện kể cho các bạn nghe, kể về những chuyện đã trải trong thời gian một năm qua.

"Tớ nói các cậu biết nha, hồi trước tớ không ghét mấy lão giáo sư già đâu, nhưng mà phải nói thật là thiên hạ nói chẳng sai, trai già sinh tật, lão ta cứ sờ mó tớ mỗi khi có cơ hội" Vân Trang ấm ức đến phát khóc, tay đập đập lên bàn ăn tức giận.

"Ông ấy là giáo sư hướng dẫn làm luận văn, dù tớ có ghét lão ta nhưng cũng chẳng thể làm gì, bất lực quá a.

"
"Thời trẻ không chơi nên già đổ đốn đó" Doãn Linh hội đáp Vân Trang.

Doãn Linh nhìn thấy cậu bạn Lý Thành ngồi đối diện Vân Trang đang đen mặt, Doãn Linh liền thúc cù chỏ vào Lâm Ninh bên cạnh, ngón tay thầm lặng chỉ Lý Thành.

Lý Thành hồi trung học đã thích Vân Trang, chuyện đó cả lớp ai cũng biết, Vân Trang cũng biết nhưng gia đình Vân Trang không cho yêu đương ở thời điểm đó, thế nên Vân Trang phải giả vờ như bản thân không biết chuyện đó.


Lâm Ninh nhìn Lý Thành đang không vui, dù đã tách ra hai năm, nét mặt đen kịt kia cho thấy rõ Lý Thành vẫn còn tình cảm với Vân Trang.

"Thế Vân Trang hiện tại vẫn chưa tìm được cách chống đối lão ta à?" Lâm Ninh hỏi.

"Vẫn chưa" Vân Trang chấm chấm nước mắt, khổ sở than thở "Tớ khổ quá mà.

"
"Thế sao cậu không tìm một người bạn trai, bạn trai đưa đón cậu, có việc cần phải đi gặp giáo sư thì mang bạn trai theo, thế thì lão dê già ấy sẽ chẳng làm gì được" Lâm Ninh đề ra ý kiến.

Vân Trang nghe nói xong, lén nhìn người phía đối diện một cái, nhìn thấy Lý Thành đang xoay mặt đi.

Ánh mắt Vân Trang trùng xuống, cười khẽ.

"Tớ chưa muốn yêu đương.

"
Không phải chưa muốn yêu đương, Vân Trang muốn được yêu đương với người cô thích, chẳng ai khác là Lý Thành, nhưng Lý Thành hiện đang học ở Đài Tây Bắc, chỉ những dịp quan trọng mới trở về Thành An.

Sau khi học xong trung học, Lý Thành cũng không chủ động liên lạc với Vân Trang, cô đã nghĩ, anh thích cô suốt ba năm trung học rồi, có lẽ ba năm không được hồi đáp nên Lý Thành đã bỏ cuộc.

Gia đình Vân Trang rất khó, trung học không cho phép yêu đương, sau này khi cô lên đại học, cha mẹ mới thoải mái với cô, cho phép cô yêu đương.

Khi lên đại học, trái tim Vân Trang lại dành cho người bạn thanh xuân sơ trung, cho nên mãi đến giờ cô chẳng yêu ai.

Sau khi biết Lý Thành học ở xa, không thường xuyên trở về, Vân Trang cũng giấu đi đoạn tình cảm của mình, không dám thổ lộ với người thương nhớ.

Tình cảm muốn thổ lộ hệt như khoảng cách từ Thành An đến Đài Tây Bắc, rất say đắm cũng rất xa xôi.

Còn tiếp!
(P/s Vân Trang Lý Thành chỉ là một tuyến nhỏ cho câu chuyện thêm sinh động thoai, cơ mà cũng xuyến xao ghê.

)
_ThanhDii.