Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 3: Chương 3





Tối hôm đó trăng thanh gió mát, tôi đứng trước cửa Circle K ăn kem.
Bên cạnh là cô bạn thân từ cấp 2, trộm vía chơi với nhau cũng được cả 10 năm có lẻ nên cái gì nó cũng biết.
"Tháng sau tao sẽ chuyển vào Sài Gòn."
Tôi ngỡ ngàng: "Sớm thế?"
"Sớm gì nữa đâu." Nó bẻ một miếng snack cho mấy con mèo hoang quanh đó, bị tôi cản lại.

"Đáng lẽ tao phải đi từ tháng 9 rồi."
Nhất thời chẳng ai nói thêm gì.

Tôi chợt nhớ đến cái ngày tôi và nó phát hiện thằng bạn trai khốn kiếp, à nhầm, bạn trai cũ, lăng nhăng với tình đầu của anh ta.

Con bạn tôi, nói thật là ngoại hình chỉ gọi là thanh tú, tính cách cũng không hiền dịu thỏ thẻ, nhưng nó đối với thằng cha đó thật hơn cả vàng.

Bạn nói xem, có bao nhiêu cô gái chờ được 6 năm để một người chịu quay đầu.

Nó dám.

Nhưng người nó đợi lại không xứng.
Tôi thẫn thờ một lúc.
"Bao giờ chốt thì báo tao, tao đi cùng mày."
Nó quay lại nhìn tôi: "?"
Tôi nhắc lại: "Tao cũng muốn nghỉ xả hơi."
Nó nhắc: "Tao không tin là mày đủ rảnh để đi chơi."
Đúng là vậy.

Khối lượng công việc trên công ty làm tôi cảm giác làm việc 50 tiếng liên tục cũng chẳng đủ.

Nhưng tôi sẽ không làm việc này mãi mãi.
Tôi về nhà lúc 11 giờ hơn.

Trong phòng tối đen, đúng như tôi nghĩ.

Nhìn mảnh giấy nhỏ dán trên tủ giày, người đó nói sẽ về rất muộn, bảo tôi đi ngủ trước.

Nhưng nhìn vào màn đêm đen kịt ngoài kia, tôi lại không muốn ngủ cho lắm.
Tôi mở máy tính lên định làm việc.

Pha một cốc cà phê, hương thơm nồng đượm ấm say thoáng chốc thắp sáng cả căn hộ.

Tôi chợt nghĩ, một mình thế này cũng không tệ.
Nhìn danh sách ứng tuyển của công ty, toàn là trai tài gái giỏi, so với tôi của năm ấy quả thật là xuất sắc hơn biết bao nhiêu lần.

Lướt lướt một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy tên người đó.
Cô gái với ngoại hình thu hút mọi ánh nhìn, chỉ qua ảnh thôi đã đủ khiến người ta kinh diễm.

Mái tóc đen bồng bềnh như sóng lượn, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Thành tích đương nhiên là xuất chúng.


Du học sinh Mỹ ngành Kinh doanh Quốc tế, từng là thực tập sinh của Tập đoàn công nghệ đa quốc gia lớn nhất thế giới COG và vô vàn thành tích khác.

Thế nhưng cô tiểu thư này lại lựa chọn về nước, đầu quân vào Xích Kiêu.

Tuy nói Xích Kiêu cũng là một Tập đoàn quá lớn, nằm trùm nhiều mảng từ công nghệ máy móc đến hoạt động nghệ thuật, nhưng so với COG thì rõ ràng đãi ngộ của COG là lớn hơn, chưa kể vị trí cô ấy apply chỉ là Trợ lý thông thường.

Tôi đương nhiên là duyệt CV này rồi, người tài như vậy phải mau mau hốt về thôi.

Sau đó lại ngồi làm thêm vài việc bên ngoài nữa, đến lúc gần muốn đi ngủ vì hết cà phê thì trợ lý Kim lại nhắn tin, muốn trao đổi với tôi thêm vài vấn đề liên quan đến tranh chấp đất hôm nọ của Xích Kiêu với Ngài Bình.

Tôi thật sự khâm phục tinh thần trách nhiệm và tính chuyên nghiệp của chị Kim, nhưng tôi không đủ tỉnh táo để làm việc nữa rồi.

Nên tôi quyết định không xem inbox của chị, tôi bật chế độ máy bay đi ngủ.
Chị ấy không thấy tôi rep sẽ đi ngủ thôi, đằng nào mai lên công ty mà chẳng bàn tiếp.
Nhưng tôi cũng không ngờ là tôi sẽ không phải đồng bạn của chị ấy trong dự án này nữa.
"Đổi em thành ai ạ?" Tôi thắc mắc với Thư ký trưởng còn lại - Anh Huy.

Anh trai vừa vuốt tóc vừa trả lời tôi:
"Tiểu thư nhà họ Giang sẽ thay em."
Mọi người xung quanh đang vây lấy chúng tôi đều ồ lên, tôi biết mọi người sửng sốt vì tổ thư ký làm gì có con ông cháu cha nào mà gọi tiểu thư với công tử, đã nhảy dù vào rồi mà còn thay thế luôn Thư ký trưởng trẻ nhất lịch sử công ty.

Chị Kim huých tay tôi: "Con nhỏ này, tối qua rõ ràng online mà dám bơ chị mày."
Tôi cười cười, không nói gì.
Tôi biết mọi người đang lo điều gì.

Nhưng tôi chỉ ngạc nhiên vì hiệu suất quá là nhanh gọn lẹ của Tổng giám đốc thôi.
Đến buổi chiều, đích thân Ngôn Nhất Trì đưa theo một cô gái lên văn phòng thư ký ở tầng 50, chính thức giới thiệu với chúng tôi.
"Giang Quế Hân, từ hôm nay sẽ cùng làm việc với mọi người dưới vai trò thư ký của tôi.

Các công việc hằng ngày sẽ do hai Thư ký trưởng sắp xếp."
Giang nhị tiểu thư điềm đạm gật đầu với mọi người.

Chúng tôi cũng tươi cười chào đón cô ấy.

Biết sao được, đến 90% là bà chủ tương lai rồi.
Chuyện nhà giàu luôn luôn là đề tài bát quái trong mọi môi trường làm việc, đặc biệt là cái môi trường rảnh rỗi sinh nông nổi như nhân viên văn phòng.

Chẳng lạ gì khi tin đồn đính hôn giữa hai hào môn nổ ra, cả cái tầng 50 như trúng tà.

Cuối cùng thì cũng được gặp người đó.
Giang Quế Hân chưa kịp chờ anh Huy bàn giao công việc mà đã vội vàng chạy thẳng đến chỗ tôi đang ngồi.
"Chào cô Thư ký trưởng Quân, tôi được Tổng giám đốc cho biết mình sẽ tiếp quản phần tiếp theo của dự án đất ở Sinh Thang, phiền cô đưa lại các tài liệu liên quan cho tôi trong hôm nay nhé."
Tôi chưa kịp ngẩng đầu cũng biết mấy chục con mắt đang chăm chăm vào chỗ mình.

Cái văn phòng này thật là.
Tôi gật đầu với Giang Quế Hân: "Tôi sẽ gửi vào email của cô Giang.

Có điều buổi tối nay tôi đã đặt lịch hẹn trước với bên Tập đoàn Bạch Dương, tôi sẽ cần thông báo với họ về vấn đề chuyển người phụ trách nên phiền cô bớt chút thời gian đi với tôi nhé.


Thời gian là 19:00 ở nhà hàng Saint Pekin."
Giang Quế Hân đã viết xong email vào mảnh giấy note, cười nhẹ với tôi:
"Không cần đâu cô Quân, Tổng giám đốc nói thông báo vì họ cũng biết tôi rồi, anh ấy đã đánh tiếng trước với Ngài Bình.

Nên buổi tối nay tôi đi một mình là được.

Cảm ơn thư ký Quân nhé."
Haha.
Biết trước kết quả thế này, bổn cung đã không nói gì hết.
Tôi nhún vai: "Vậy thì tốt quá.

Mong rằng cô sẽ có khoảng thời gian tốt đẹp ở đây." Mau đi nhanh lên, họ sắp bu vào đây rồi.
Giang Quế Hân cười tươi rồi trở lại chỗ ngồi, bấy giờ đám đông mới tản ra.
Tôi nhìn đám chị em đang hóng hớt, chợt nghĩ, thôi cũng chẳng còn bao lâu, để họ cười cho đã cũng được.
Được Giang Quế Hân "cho phép" nghỉ nên buổi tối nay tôi sẽ trở về nhà mẹ.

Cũng lâu rồi chưa về thăm bà, tôi đem theo một đống hoa quả cùng với sữa hạt.

Tôi ở nhà đến tầm 7 giờ hơn thì đột nhiên chuông điện thoại rung.

Nhìn tên người hiện trên màn hình, tôi hơi nhướng mày, thu hút sự chú ý của anh trai ngồi đối diện.
"Ai đấy?" Anh trai nhiều chuyện nhưng được cái cũng tinh ý, thấy tôi cau mày nên biết điều đi ra chỗ khác.
Tôi bắt máy.
Bên kia là giọng đàn ông có hơi vội vã, như vừa vận động xong, hơi thở gấp gáp truyền vào tai tôi tê dại.
"Em đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà bố mẹ."
"..."
Như có tiếng thở phào.

"Sao không báo gì với tôi?"
"Tôi quên mất, đi gấp quá mà." Nhón một miếng bánh chuối nóng hổi chị dâu vừa nướng xong, tôi xuýt xoa.

Ngon quá trời ngon.

Hay là về làm phục vụ tiệm bánh của chị dâu nhỉ?
"Sao đấy? Cô chú có việc gì à?" Giọng nói đột nhiên gấp gáp lên.
"Không đâu.

Mọi người đều khỏe." Tôi gượng gạo chuyển chủ đề.

"Anh đang rảnh à?"
Hẳn là thế rồi.

Có Giang Quế Hân góp sức mà ta.
"Quân Dao, em không ở đây tôi còn làm được gì."
Tôi cười cười.


"Đừng nịnh tôi thế chứ sếp.

Có Giang tiểu thư mà, tôi tin là anh đã nhận ra được tài năng của cô ấy."
Nóng quá, lưỡi tôi rát, nước mắt cũng ứa ra luôn.
Bên kia đầu dây có tiếng cười nhẹ.

"Thư ký trưởng đang ghen đó à? Em biết thừa người tôi sủng ái nhất là ai rồi mà."
Tôi ậm ừ cho qua, rồi cúp máy.

Chị dâu ngồi bên cạnh đang cho cháu ăn.

Cháu gái tôi xinh xắn, bím tóc hai bên buộc kiểu Puca, trông dễ thương phúng phính lạ thường.

Cô nhóc để ý tôi nãy giờ, tay đã giơ lên kèm tờ giấy ăn, ý bảo tôi lau nước mắt đi.

Cảm động quá cháu của cô ơi!
Tôi nhào lên ôm con bé, lăn lộn một hồi để cho nó a a gào lên, cuối cùng cả hai đứa ăn roi vào mông hết vì con bé không chịu ăn.

Tôi nghĩ, ngày mai cũng không có việc gì làm, mà tôi có thể work from home mà.

Thế là tôi viết đơn xin nghỉ, ở nhà bố mẹ chơi với cháu.

Khỏi nói, con bé vui như bắt được vàng, bỏ bố mẹ đi ngủ với tôi.

Đêm xuống, tôi lại mất ngủ.

Nằm bên cạnh đứa nhỏ bé xíu còn thơm mùi sữa, bụng tôi chợt động động.

Bàn tay nhỏ ti hi của nó nắm lấy ngón út của tôi, miệng lầm bầm: "Cô ơi đừng buồn."
Khóe mắt tôi chợt ẩm ướt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tổng giám đốc thân yêu đã gửi tin nhắn.

"Vẫn đang ở nhà à?"
Tôi like một cái, không thấy sếp nhắn gì nữa thì yên tâm dẫn cháu yêu đi chơi.
Bất ngờ chưa.
Giang Quế Hân vẫy tay cười vui vẻ với tôi trước nhà ma.

Bên cạnh là Tổng giám đốc thân yêu mà tôi cứ nghĩ là bận không dứt được công việc ra được.

Khó cho sếp quá.

Ngày nghỉ mà cũng phải nhìn mặt tôi.
Tôi cười với họ, dắt cháu nhỏ đến.

Con bé mới có 4 tuổi, mắt đảo liên tục, rồi kéo tay tôi hỏi:
"Cô ơi, hai cô chú ấy là một cặp đúng không?"
Nhóc con, hỏi khó cho cô nhóc quá.
Tầm mắt của Tổng giám đốc ghim chặt vào tôi, mãnh liệt như sóng biển cuộn trào vậy.

Giang Quế Hân thì đứng bên cạnh cười cười.

Tôi gật đầu: "Chắc thế đấy."
Nói xong, Tổng giám đốc dời ánh nhìn đi thật.

Giang tiểu thư cười phá lên.


Tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, may mà con bé không hỏi thêm nữa, lôi kéo tôi vào nhà ma.
Cặp đôi đằng sau tôi thế mà cũng vào luôn.

Nhóc con mới có 4 tuổi đương nhiên là không được vào nhà ma, nhưng sau khi chứng kiến con nhỏ giẫm bẹp cái xương giả trên sàn, anh chị staff mở cửa luôn.
Thứ lỗi, con nhỏ bạo lực này không phải cháu tôi.
Tôi dắt tay nhóc con đi trước, hai người kia đi sau.

Nói thật là tôi muốn bế nó hơn, tôi hơi lạnh.

Nhưng cháu tôi trưởng thành quá cơ.

"Cô ơi bỏ tay cháu ra đi, cháu lớn rồi tự đi đượt!"
Mơ đi nhóc.
Càng đi sâu vào trong càng lạnh hơn, tôi vô thức run lên.

Chợt thấy một bóng người tiến đến gần mình, tôi cảnh giác đi sát gần cháu gái hơn.

Hình như là Tổng giám đốc thì phải? Mà hình như bớt gió hơn rồi.
Nãy giờ Giang Quế Hân với cháu tôi giao tiếp cũng nhiệt tình, nói quá trời nói.

Không gian nhà ma lạnh lẽo với tiếng nhạc u ám toàn nghe thấy hai cô cháu nói chuyện.

Đúng là không nghi ngờ được khoản ngoại giao này mà.
Rồi cái gì đến cũng phải đến.
Một bàn tay nhớp nháp đáp lên vai tôi, bàn tay khác túm tay và chân tôi.

Tôi giật bắn mình hét toáng lên, định ôm cháu lên bỏ chạy thì bị cái đầu lâu đầy máu trước mặt dọa cho muốn xỉu ngang.

Đột nhiên cửa mở toang ra, NPC rồi những người chơi khác nháo nhào đi về phía chúng tôi.

Tôi đứng không vững nghiêng nghiêng ngả ngả, chợt ngã vào lồ ng ngực một người cao lớn.

Tôi còn chưa hết hoảng hốt sau cái đầu lâu thì người đó đã ghé vào tai tôi nói:
"Đang nhiều người lắm.

Ôm chặt tôi đưa em ra ngoài."
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác sai sai nhưng vẫn nghe lời ôm lấy thắt lưng người trước mặt.

Quả nhiên bọn tôi lần mò một lúc cũng ra được đến ngoài.

Tôi không còn nhớ là vì sợ hay thế nào mà tôi ôm chặt cứng, hơi thở người nọ liên tục phả vào lỗ tai tôi, vào cổ tôi.

Cả hai đều không nói gì, rồi trước khi ra đến cửa, tôi cảm nhận được một trận mềm mại vừa lướt qua môi.

Rất nhanh.
Tôi như bừng tỉnh, vội vàng đẩy người trước mặt ra, bước nhanh ra ngoài.

Không lạ lùng, cháu tôi với Giang Quế Hân đang chơi oẳn tù xì.

Thấy tôi, con nhỏ còn lêu lêu vì tôi sợ ma.

Nhưng sau khi thấy vẻ mặt âm trầm của tôi, con bé tắt loa liền.

Tôi không để ý Giang Quế Hân lẫn người ấy nói gì, chỉ ôm con bé lên rồi đi về ngay lập tức.
Quá nhục..