"Ha, cậu chỉ được cái nói miệng, có giỏi thì lột đồ ông Phàm thử tớ xem."
Doãn Linh chẳng tin được lời Lâm Ninh, cô nàng mở tủ tìm chiếc bát, đổ canh xương hầm bổ dưỡng ra bát đặt lên bàn ăn trên giường bệnh.
"Quao, tớ tưởng cậu sẽ lại mua cháo gà chứ" Lâm Ninh nhìn bát canh xương hầm cực kì bổ dưỡng trước mắt, canh hầm được Doãn Linh giữ trong bình giữ nhiệt nên vẫn còn rất nóng, khói trắng nghi ngút.
"Tớ biết thừa cậu sẽ ngán cháo gà" Doãn Linh bĩu môi, có chút buồn bực nói.
"May là cậu vừa rồi chọn đồ ăn của tớ, sáng nay tớ đã đi chợ mua đồ về nấu cho cậu đó."
Nếu vừa rồi Lâm Ninh lựa chọn Lâm Ái Mỹ, Doãn Linh sẽ thất vọng đến mức đoạn tuyệt với Lâm Ninh.
"Chật! Vậy là phải húp sạch không chừa một giọt nước nào rồi" Lâm Ninh gật gật đầu.
"Khỏi! Khỏi nịnh!" Doãn Linh liếc mắt, khoé miệng cong cong muốn cười.
"Mau ăn đi cho ấm bụng."
"Tuân lệnh bà cô ạ" Lâm Ninh cầm chiếc thìa khuấy đảo, mùi hương thơm lừng ngọt ngào lọt vào lỗ mũi, bào tử Lâm Ninh xôi lên ục ục mong chờ.
Lâm Ninh thổi thổi, húp một thìa canh mãn nguyện đến mức gương mặt phơn phỡn.
"Hừm" Nhìn thấy Lâm Ninh ăn ngoan, Doãn Linh ngừng bực bội giãn ra cơ mặt, kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, mở ra video dạy nấu ăn, lấy ra trong cặp xách quyển sổ cùng chiếc bút, bắt đầu nghiêng cứu công thức làm bánh.
Lâm Ninh húp rột rột liên tục mấy thìa vô cùng sảng khoái, mãn nguyện đến đỉnh đầu bắ n ra bông hoa, nhìn sang thấy Doãn Linh xem video làm bánh, quyển sổ đặt trên giường bệnh viết mấy chữ.
"Đang nghiêng cứu công thức làm bánh hả?" Lâm Ninh hỏi.
"Ừm" Doãn Linh rất tập trung nhìn video làm bánh, nghiêm túc đến cắn đuôi bút bi.
Đây là công việc của Doãn Linh, cô ấy làm việc trong một tiệm bánh không quá lớn, tiệm bánh chỉ có mỗi mình Doãn Linh và bà chủ tầm năm mươi tuổi.
"Ủa?" Lâm Ninh chợt nhớ đến "Cậu ở đây chăm sóc tớ vậy chỗ tiệm bánh thì sao?"
"Tớ xin nghỉ phép vài ngày rồi" Doãn Linh gặm bút bi, mắt tập trung vào video, miệng trả lời.
"Xin nghỉ ban ngày, tối trở về tiệm phụ bà chủ làm đủ số lượng bánh là được."
Như vậy có nghĩa là rất bận bịu rồi, Lâm Ninh liền nhích mông sang phía bên kia giường, nhường ra một nửa chiếc giường bệnh, bàn tay vỗ vỗ lên giường.
"Cậu lên đây ngồi nè" Lâm Ninh kéo bát canh hầm của bản thân qua nửa chiếc bàn, cầm lấy quyển tập của Doãn Linh đặt lên nửa bàn còn lại, tay vỗ vỗ lên quyển sổ.
"Nè, lên đây ngồi rồi nghiêng cứu."
"Ò" Doãn Linh chu môi, leo lên nửa chiếc giường ngồi cùng Lâm Ninh.
Hai người ngồi vừa đủ một chiếc giường, Lâm Ninh vừa ăn vừa xem video cùng Doãn Linh, Doãn Linh rất tập trung nghiêng cứu, lâu lâu lại bị Lâm Ninh hỏi ngu một câu.
"Cái xanh xanh đó là cái gì vậy?"
Cái mà Lâm Ninh hỏi là bột matcha, Doãn Linh lại trả lời.
"Thuốc chuột đó."
"Í ẹ à" Lâm Ninh cùng hùa theo Doãn Linh.
Hai người cười cười nói nói đến khi Lâm Ninh ăn xong bát canh hầm, Doãn Linh cũng tạm thời ngừng nghiêng cứu.
Lâm Ninh chia sẻ nửa chiếc giường với Doãn Linh, Doãn Linh vừa chăm sóc cô vừa lo chuyện ở tiệm bánh nên sẽ rất mệt mỏi.
Doãn Linh cũng chẳng ngại nằm giường bệnh, cô mệt chết đi được, có giường đương nhiên phải nằm.
"Lâm Ninh này" Doãn Linh nằm cạnh Lâm Ninh, nhìn trần nhà kêu gọi.
"Nghe đây" Lâm Ninh cũng nhìn trần nhà trắng tinh kia đáp.
"Tớ nói thật đó" Doãn Linh nói khẽ "Lâm Ái Mỹ có từng cứu cậu một mạng đi chăng nữa, cậu cũng đừng quá tin tưởng cô ta."
"Tớ biết rồi..." Âm thanh Lâm Ninh trầm xuống, Doãn Linh liền xoay người nằm nghiêng nhìn Lâm Ninh.
"Này này, rốt cuộc chuyện đó là sao vậy? Chuyện Lâm Ái Mỹ cứu cậu ấy, kể cho tớ nghe đi" Doãn Linh vô cùng tò mò, cô chỉ được Lâm Ninh nói ngắn gọn là Lâm Ái Mỹ từng cứu Lâm Ninh, không có nói rõ là như thế nào.
Doãn Linh mãi không hiểu, rốt cuộc là cứu mạng thế nào mà Lâm Ninh lại tin tưởng Lâm Ái Mỹ đến như vậy.
Lâm Ninh nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, xoay mặt sang nhìn Doãn Linh, âm thanh trầm lắng kể cho Doãn Linh.
"Chuyện mẹ tớ là vợ bé thì cậu cũng biết rồi, thật ra hồi trước mẹ con tớ không được phép ở Lâm gia.
Hồi trước, sau khi Lâm phu nhân phát hiện việc cha lén lúc với mẹ, cha vốn có đến vài ba người vợ nhỏ, mấy người vợ nhỏ đều được ở lại Lâm gia.
Mẹ con tớ là ngoại lệ, bởi vì cha yêu say đắm mẹ, Lâm phu nhân cảm thấy ghen ghét với mẹ, nói đúng hơn là e sợ cha sẽ say mê mẹ.
Vậy nên Lâm phu nhân đã cấm cha và mẹ qua lại với nhau, nếu mà họ còn dính dáng đến nhau, Lâm phu nhân sẽ không để cho mẹ con tớ đường sống.
Sau khi có tớ thì mẹ cũng không muốn dính dáng đến cha hay là Lâm gia nữa, chuyển đến Thành Hội sống, sống ở Thành Hội được vài năm.
Hai mẹ con nương tựa nhau, cha cũng có gửi tiền để mẹ con tớ đỡ vất vả, nhưng sau đó thì tớ ngã bệnh.
Hình như là năm tớ bảy tuổi, mắc bệnh máu ác tính, kêu bằng bệnh bạch cầu cấp dòng tủy gì đó.
Lúc đó tớ cần phải có người hiến tủy để ghép tế bào gốc đồng loại, mà tủy của mẹ tớ lại không hợp.
Mẹ tớ đã đến Lâm gia xin giúp đỡ, kiểm tra cha tớ cũng không hợp, cái đó cần phải phù hợp chỉ số gì đó, tớ không rành nữa.
Tóm lại, tớ cần một người hiến tủy, một người phải hợp tủy nào đó trong Lâm gia.
Lâm gia thì có biết bao nhiêu người, vợ bé của cha tớ cũng có đến mấy người, người nào cũng có một hai người con nhưng không ai đồng ý cho con của họ hiến tủy cho tớ, mặc dù chưa biết có hợp hiến hay không thì họ vẫn không cho.
Lúc đó mẹ đã quỳ gối cầu xin Lâm gia cứu mạng con gái, chẳng có ai ra tay cứu giúp cả, gần như là hết hi vọng rồi.
Thế mà Lâm Ái Mỹ lại tự nguyện muốn hiến tủy cho tớ, năm đó Lâm Ái Mỹ tầm mười tuổi.
Lâm Ái Mỹ là con gái út của bà cả Lâm phu nhân, bà ấy đương nhiên không đồng ý.
Lâm phu nhân phản đối lắm, nhưng đó là mong muốn của Lâm Ái Mỹ, lúc đó cha cũng vì muốn cứu tớ nên đã cho phép Lâm Ái Mỹ hiến tủy.
Lâm phu nhân lúc đó tức giận lắm nhưng cũng không thể làm được gì, sau khi Lâm Ái Mỹ kiểm tra thì kết quả cho ra rất phù hợp, thế nên tớ mới được chữa khỏi bệnh."
"..." Doãn Linh tròn xoe mắt nhìn Lâm Ninh, không tin được những gì đã nghe thốt lên.
"Chị ta tốt như vậy à?"
"Lúc đó chúng ta đều là trẻ con mà" Dù Lâm Ái Mỹ lớn lên có thế nào đi nữa, lúc còn bé cô ta là người lương thiện nhất Lâm gia, sự thật Lâm Ái Mỹ cứu mạng Lâm Ninh là điều không thể chối cãi.
"Sau khi tớ khỏi bệnh, vốn là mẹ con tớ sẽ trở lại Thành Hội sống, nhưng Lâm Ái Mỹ lại nói với cha và Lâm phu nhân giữ mẹ con tớ lại.
Chị ta nói dù gì thì mẹ con tớ cũng là một phần của Lâm gia, Lâm gia không nên chối bỏ sự tồn tại của mẹ con tớ, cũng nhờ thế mà mẹ con tớ được trở lại Lâm gia, cuộc sống vì vậy mà an nhàn hơn."
"Quào, cô ta hiểu chuyện như thế a" Doãn Linh kinh ngạc đến há hốc mồm, không ngờ người vừa rồi Doãn Linh cãi nhau lại có thể là một thiên thần.
Lâm Ninh nâng môi cười nhẹ.
"Đúng vậy, hồi bé chị ấy là người hiểu chuyện nhất.
Cậu cũng biết đó, mấy người con khác trong Lâm gia chẳng có ai tốt với tớ cả.
Hồi còn bé ấy, tớ bị bọn họ bắt nạt mãi a, tuy cùng là con vợ nhỏ nhưng bọn họ là đường đường chính chính được cha thu về.
Còn mẹ con tớ là bị đuổi đi, sau đó nhờ ân huệ của Lâm Ái Mỹ mới được gia nhập vào, vậy nên đều là con vợ nhỏ nhưng chỉ có mỗi tớ bị mang tiếng gọi con ngoài giá thú.
Bọn họ bắt nạt tớ suốt, tớ biết mẹ không có tiếng nói ở Lâm gia, mẹ con tớ là được nương nhờ ở lại, tớ không muốn gây phiền phức cho mẹ, có bị bắt nạt đến đâu cũng không dám nói a.
Rồi chị ấy xuất hiện như một vị thần vậy đó, chị ấy là con bà cả mà, chị ấy đã bảo vệ tớ, sau này không ai dám gây sự với tớ nữa."
Ánh mắt Lâm Ninh nói về Lâm Ái Mỹ vẫn còn mang theo sự ái mộ, Doãn Linh ngạc nhiên chất chồng ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt nhìn Lâm Ninh.
"Từ năm 7 tuổi cho đến năm 20 tuổi, Lâm Ái Mỹ luôn bảo vệ tớ, yêu thương tớ, vậy cho nên...!Tớ chưa từng nghi ngờ chị ấy."
Đời trước của Lâm Ninh, sau ly hôn bị đuổi khỏi Lâm gia, lưu đài tám năm khổ ải, cô cũng chưa từng nghi ngờ Lâm Ái Mỹ.
Cho đến khi mà từ lời của mẹ, từ cái chết của Doãn Linh, khi tận mắt nhìn thấy những bằng chứng rõ ràng việc Lâm Ái Mỹ hãm hại cô, Lâm Ninh mới chấp nhận sự thật Lâm Ái Mỹ là thủ phạm.
"Thảo nào..." Doãn Linh khẽ thì thầm.
Lâm Ái Mỹ trong lòng Lâm Ninh mà nói không chỉ đơn giản là một ân nhân cứu mạng, thế nên Lâm Ninh mới tin tưởng chị ta đến mức ngốc nghếch, dù bị chị ta ám hại đến tàn tạ cuộc đời thì Lâm Ninh cũng chưa từng nghi ngờ.
Bởi Lâm Ái Mỹ là đứa trẻ lương thiện nhất ở Lâm gia, vì lý do gì mà Lâm Ái Mỹ lại trở thành người tàn độc như hiện tại?
Từng yêu thương, bảo vệ Lâm Ninh nhất, cuối cùng tại sao lại nhẫn tâm hãm hại cuộc đời Lâm Ninh?
Còn tiếp...
_ThanhDii.