Dù tức giận nhưng tôi đau lòng nhiều hơn, tôi đau lòng người chồng khờ của tôi, đau lòng nụ cười của anh, đau lòng nỗi đau của anh!
Đi qua, rời khỏi nơi ngột ngạt kia, ngồi bên cạnh anh, kéo bàn tay to
của anh áp lên má tôi. Bàn tay dày rộng đó lạnh lẽo, phảng phất mùi khói thuốc, khô khốc, thô ráp, những vết chai chà lên má tôi, đau rát.
"Anh Dũng, khó chịu cứ nói đi".
Không biết tôi nói gì sai lầm, anh ngẩn người, cúi đầu nhìn tôi, ánh
mắt đầy tơ máu nổi bão. "Ân Sinh...". Những từ sau đó nhỏ đến mức không
nghe thấy, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại âm thanh của hô hấp.
"Đừng!".
Anh đột ngột hét lên, nắm chặt tay, sau đó hoảng hốt nhận ra mình lỗ
mãng, liền nhếch miệng cười xin lỗi. "Nào có chuyện gì, xem bóng thôi
mà, Ân Sinh nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ đi".
Cứng đầu! Ông chủ Trần nên đổi tên đi, phải gọi là con lừa ương ngạnh số 1 mới đúng!
Tôi âm thầm thở dài, không có biện pháp, cúi người chen vào trong
lòng anh, chẳng quản bên tai có ai đó phàn nàn, thư thư phục phục mở
miệng. "Vậy đi, anh không có việc gì thì em có, ông xã, em khó chịu lắm, anh phải giúp em".
"Sao?".
Không để anh có thời gian phản ứng, lập tức thúc giục. "Được chứ?".
"Đương... nhiên".
"Em nói gì anh cũng phải nói theo".
"Ừ".
Tốt lắm, chờ mỗi câu này từ anh thôi, tôi đằng hắng, hít một hơi, chuyên viên tâm lý Niếp Ân Sinh bắt đầu treo biển hành nghề.
"Một người rõ ràng đang sống khỏe, ngày tiến hành giám định pháp lý
lại biến thành hôn mê, người nhà họ Chu chơi bẩn, thượng đế trừng phạt
bọn họ!".
"Cái đó, cái đó...".
"Cái đó gì, mau mau, nói theo em : trừng phạt bọn họ".
"Này...". Nghĩ muốn chống cự, cuối cùng khuất phục, anh gác cằm lên
đỉnh đầu tôi, nửa ngày sau có tiếng nói nho nhỏ truyền đến. "Trừng phạt
bọn họ...".
"Tốc độ giống nhau, lỗi như nhau nên chịu trách nhiệm như nhau, cuối
cùng biến thành lỗi chủ yếu và lỗi thứ yếu, bất công quá bất công".
"Lẽ ra không phải vậy, bất công quá bất công".
"Cho nên chúng ta phải làm đơn, học tập "Thu Cúc lên tòa án*", ra tòa, đòi lại công bằng".
*Thu Cúc lên tòa án – bộ phim của Trương Nghệ Mưu, Củng Lợi thủ vai
chính, chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết "Vạn gia tố tụng" của Trần Nguyên
Bân. Nội dung rất dài, nói 1 dòng ko hết nên thôi ko nói :P Mọi người tự search GG nhá
"Đúng, nhất định đòi lại công bằng!".
"Nhưng cũng không thể bỏ mặc kinh doanh, nên chuyện này giao hết cho
Ân Sinh, anh Dũng làm hậu thuẫn, Ân Sinh đứng mũi chịu sào".
"Đúng, để Ân Sinh...".
Lặp lại theo quán tính, Trần Dũng ngơ ngác nhận ra, "phanh" khẩn cấp, mặc dù vậy vẫn còn lưu lại mấy từ xiêu vẹo.
"Anh, choáng váng?". Tôi xoay người, cười cười búng lên trán anh, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của anh thật đáng yêu.
Tôi cho anh thời gian tự cân nhắc.
"Bà xã!". Hơn nửa ngày, Trần Dũng khờ khạo cuối cùng cũng hiểu ra,
con ngươi đen bóng ngấn nước, cánh tay siết chặt lấy tôi, một câu thốt
ra đã nghẹn ngào khôn kể. "Em, em...".
"Anh Dũng". Nắm bờ vai anh, hy vọng cánh tay gầy yếu của tôi có thể
chuyển hết sự săn sóc vô hạn. "Chuyện hai người đừng gánh hết một mình".
"Nhưng mà, nhưng mà...". Anh do dự, ngập ngừng cắn môi, cuối cùng thở dài thành tiếng. "Anh là đàn ông!".
Đây chính là vấn đề, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nước mắt
đàn ông không rơi thành giọt, nhưng mọi đàn ông đều quên tục ngữ còn có
câu này : chưa đau chưa biết mùi. Vốn thôi, lòng người không phải sắt
thép, có cứng rắng mấy thì lúc nên nói hết phải nói hết.
Tôi vỗ vỗ anh, thuận tay sửa sang lại tóc anh, tạm ngưng một chút lại tiếp tục lên một lớp tâm lý khỏe mạnh cho chồng tôi. "Biết mình là nam
tử hán, sao không ngẫm lại một nửa thế giới là phụ nữ? Thêm nữa vợ chồng chẳng lẽ là người dưng sao? Có đau nói ra, khóc cũng muốn khóc cùng
nhau, ít nhất làm bạn của nhau".
"Anh sợ em đi theo vất vả". Tiếng nói rầu rĩ vang ở bên tai, ngôn ngữ rất bình thường nhưng tôi lại nghe ra tư vị đau khổ. "Ân Sinh, anh, anh sợ...".
Tôi đứng thẳng dậy, Trần Dũng nhìn tôi, biểu tình đau đớn. "Từ lúc
kết hôn tới nay, em cười được bao nhiêu lần? Lừa em, không tin em, làm
em tức giận bỏ đi, cãi nhau với em... Nhìn xem, chuyện tốt thì ít,
chuyện xấu thì nhiều vô kể! Ông trời biết anh muốn làm em cười, Ân Sinh, lẽ ra anh phải làm cho em cười hạnh phúc, nhưng hiện tại...".
Anh nghẹn ngào, cúi đầu, ngón tay bấu mạnh vào vai tôi, thân mình run rẩy như phiến lá trong gió.
Tôi hít sâu, cố gắng áp chế cảm xúc phức tạp, nâng đầu anh dậy, bắt
anh nhìn thẳng vào mắt tôi. "Anh Dũng, em không phải không vui. Anh
nuông chiều em như vậy, thật sự cho tới bây giờ chưa ai yêu em nhiều như anh".
Giọng tôi hơi nức nở, phải dừng lại thở, nghỉ một chút rồi nói tiếp.
"Cả đời, em chỉ chọn anh, em muốn ở bên anh, cho dù gặp khó khăn cũng
vẫn muốn ở bên anh. Cho nên anh đừng tự trách, cũng đừng bỏ em lại, được không?".
Thật sự không thể tiếp tục, ánh mắt nhòe ướt lệ, cô gái vừa rồi còn
thề son sắt lên lớp khai thông trí tuệ cho người ta lập tức biến thành
nhu nhược, muốn làm nũng với người đàn ông của cô ấy, muốn òa khóc trong lòng anh. Vì hiện giờ cô ấy thực cảm động, rất cảm động!
"Ân Sinh...".
Thở dài thật dài và vòng ôm thật chặt, đã quên những gì vừa nói, tôi
lại tựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của Trần Dũng, khóc nức nở.
Là ai khuyên ai? Là ai thuyết phục ai? Không quan trọng, thật sự
không còn quan trọng nữa. Cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là những đứa
ngốc đơn thuần, mở to mắt nhìn bầu trời mà không biết nó là gì, giữa
cuộc đời mênh mông, tin tưởng tính bản thiện của người khác, luôn nghĩ
cái ác chỉ tồn tại trong cổ tích, cuộc sống này chắc chắn có hoa nở khắp nơi. Nhưng sự thật là sách giáo khoa tốt nhất, nó buộc chúng tôi phải
thừa nhận lòng người hiểm ác, thừa nhận lợi lấy hại bỏ, tính mạng con
người vốn nên nặng nhất cuối cùng lại là thứ nhẹ nhất! Sự thật đều tàn
khốc như vậy sao? Hay do chúng tôi xui xẻo gặp trường hợp cá biệt?
Cắn răng kiên cường, tôi tự nhủ với bản thân đây chỉ là cá biệt, tự
nhủ rằng thế giới vẫn có rất nhiều người tốt. Bằng không sao Phùng Kiến
Vân lại cụp mắt nói nhỏ "xin lỗi" trước khi chúng tôi đi lãnh án, vì sao chị ta luôn gào khóc chỉ một câu. "Ông Chu à, tôi không còn cách nào,
không còn cách nào khác!".
Chị ta, hẳn là cắn rứt. Người chồng hy sinh để cả gia đình được sống
tiếp, cả gánh nặng chị ta không thể gánh cho nên dùng một người hy sinh
đổi lấy cả gia đình gắn bó, mua bán này thật có lời! Về phần những người khác, thời xa xưa thánh hiền còn cảm khái "thân thích hoặc dư bi, tha
nhân diệc hĩ ca"*, huống hồ xã hội hiện đại lạnh lùng mới là thái độ
bình thường, đã chấp nhận đánh đổi người thân của mình, ai có thể bi sầu nữa?
*Có thể hiểu là nỗi bi ai của người này là niềm vui của người khác.
Chẳng ai sai, chỉ có Trần Dũng là khổ – lòng tốt bị chà đạp và Chu
Phú Xương – bị người nhà đánh đổi. Đương nhiên tôi không phục, cũng từng nghĩ đến việc đệ đơn xin khám nghiệm lần hai, nhưng Chu Phú Xương nằm
bẹp trên giường như miếng vải rách, khám nữa, chữa nữa mà được sao?
Chúng tôi là người, chúng tôi không đành lòng! Vì vậy chỉ có thể phân
chia nhau ra hành động, giãy giụa trong tuyệt vọng : anh tìm cảnh sát
phá án, tôi tìm viện trưởng, anh thìm cảnh sát trưởng chính ủy, tôi tìm
đội trưởng cảnh đội...
Cầu hết quan hệ người này đến người khác, lời hay nói hết, tươi cười
nhẫn nhịn, chỉ hy vọng trách nhiệm được phán xét công minh. Nhưng, vô
ích. Phía cảnh sát nói : tôi đã làm hết sức, hạng mục công tác cụ thể
đều do lãnh đạo định đoạt. Viện trưởng nói : báo cáo giao lên, ê-kíp
đang nghiên cứu. Chính ủy nói : phân công quản lý khác nhau, việc này
anh ta không biết. Đội trưởng nói... Anh ta không nói gì, chỉ phụng phịu trình bày pháp luật rất công bằng, sau đó quay ra nơi khác tiếp điện
thoại, cao giọng nhận chúc mừng từ bạn bè, mừng anh ta mua được căn hộ
mới, giao thông tiện lợi, cảnh trí tao nhã.
Nghe đến đó, tôi cảm thấy mình có tiếp tục cũng chẳng được tác dụng
gì, nhét lại vào túi phong bì hai ngàn tệ, tôi sợ hãi như chó chết chủ.
Hôm trước đọc báo, nhớ không lầm thì khu căn hộ đó chủ thầu chính là
Phùng Kiến Quân!
Không có trì hoãn, trách nhiệm lập tức được phân định : tai nạn lần
đó Trần Dũng chịu trách nhiệm chủ yếu, ấn theo tỉ lệ 3:7, bồi thường sáu mươi vạn.
Cầm tờ giấy đóng dấu đỏ đó, tôi và Trần Dũng không nói gì, mắt mờ
sương khói, bả vai suy sụp, mặc dù không có nước mắt nhưng nhìn nhau
cũng đủ hiểu hết tư vị cực khổ trong lòng.
Tiểu Kiếm vừa nói. "Anh Dũng, em có thể xin cấp trên xem xét lại".
Hỉ Hoa và bạn trai luật sư của nó cũng đề nghị. "Ra tòa đi, cảnh sát không thông chúng ta ra tòa giải quyết!".
Lệ Lệ ồn ào. "Mặc kệ lũ người đó, đầu năm nay thiếu nợ không trả, thích làm gì làm thử coi!".
Tào Hổ bình tĩnh xắn tay áo. "Bao nhiêu người? Nói cho em biết tên là được!".
"Hổ!". Trần Dũng ngăn anh ta lại, cúi đầu hít một hơi sâu lại ngẩng
lên, vẻ mặt tràn trề tự tin. "Đừng xúc động, quyết định của cảnh sát, em muốn tính sổ với ai? Hơn nữa, ra tòa nào có dễ như vậy, bất quá là bước đầu tiên của ngàn dặm trường chinh, chớ sợ, năm ba năm nữa chúng ta cứ
từ từ trả!".
"Anh Dũng... Anh thật... nghĩ như vậy?". Tiểu Kiếm sững sờ, không thể trách cậu ấy, ngay cả tôi còn không tin Trần Dũng chịu đả kích lớn có
thể phục hồi nhanh như vậy.
"Tiểu tử thối xem anh là gì, anh của em mà không vượt qua được chuyện này sao?". Anh vỗ vai Tiểu Kiếm, cười nhạt. "Được rồi, tâm ý mọi người
tôi hiểu, mau trở về nhà nghỉ ngơi cả đi, binh đến tướng chặn nước đến
đất chặn, ai sợ ai!".
Không thể nào, này cũng nghĩ quá thoáng đi! Miệng há hốc thành hình chữ O, nhìn mặt mày anh hớn hở mà lắc đầu.
Tôi không tin anh! Cả buổi tối, Trần Dũng giống như hoàn toàn quên
mất phần trách nhiệm đã phân, khi bạn bè còn ở đó thì nói chuyện phiếm
không ngừng, vừa nói vừa pha trò; họ vừa đi, anh vùi đầu làm việc nhà,
quét dọn nhà cửa, tẩy rửa khói dầu trong bếp, rồi tính toán chi tiêu,
không cho tôi hỗ trợ, bảo "ngày mai em phải đi làm, không thể mệt".
Nhìn anh bận rộn, tôi chỉ thấy lòng chua xót, anh thật khổ quá,
chướng ngại ngay trước mắt nhưng không muốn làm người mình quan tâm nóng ruột cho nên nuốt vào toàn bộ khổ sở, dùng nụ cười thay cho nước mắt,
dùng lao động đổi phiền não, tuy rằng cũng là một kiểu xả stress nhưng
thống khổ nghẹn trong bụng ai nói sẽ không bị thương thân?
Tôi lo lắng, lại không biết khuyên giải an ủi thế nào.
Ngày hôm đó ngủ không ngon, mơ hết cái này đến cái khác, mơ Phùng
Kiến Quân ôm đội trưởng cảnh đội cười ha hả, mơ Phùng Kiến Vân chích
thuốc độc vào tay Chu Phú Xương, rồi mơ Trần Dũng đứng ở vách núi đen
nhìn tôi, sắc mặt bi thương, lặp đi lặp lại : Ân Sinh, em chính là điều
tốt nhất anh từng có.
Kết quả tôi giật mình tỉnh dậy, đưa tay sờ, bên gối không có ai, chỉ
có ánh sáng mờ mờ hé ra sau cửa phòng khách, ánh sáng lạnh lẽo của màn
hình TV.
Tổng vệ sinh chưa đủ, nửa đêm còn dậy xem TV! Tiêu rồi, đã nói chịu
đựng là không tốt mà, thím Trần điên rồi, ngủ cũng không ngủ!
Tôi quơ vội cái áo mặc vào, xoay người đi vô phòng khách, mơ mơ màng
màng không nghĩ nhiều, chỉ muốn ấn anh về giường, cho tên mệt chết người này mau mau nghỉ ngơi.
"Anh Dũng, ngủ". Đẩy cửa ra, vừa dụi mắt vừa nói chuyện. "Trễ thế này rồi anh còn làm gì...".
Tôi im lặng, không khí ngập đầy khói thuốc ập vào mắt làm tôi tỉnh
hoàn toàn, mở to hai mắt tìm cẩn thận, sau đó, tôi phát hiện ra anh.
TV không có tín hiệu, Trần Dũng suy sụp ngồi đó, khuôn mặt anh tiều
tụy, vẻ mặt mỏi mệt, ánh sáng lạnh lùng chiếu lên mặt anh như màu phấn
quỷ dị tô vẽ từng tầng tuyệt vọng, vai anh thật nhiều gánh nặng quá.
"Ân Sinh?".Anh thấy tôi, trố mắt vài giây ngắn ngủi, nhanh chóng phục hồi, lặng lẽ giấu giếm dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, cười cười nhìn
tôi. "Cái đó, cái đó, hôm... Hôm nay có trận bóng".
Than khẽ, nhẹ nhàng mở miệng, dùng tiếng nói dịu dàng bình thản. "Ngủ không được?".
"Ừ".
"Em cùng anh".
Rất muốn khuyên anh, chỉ là không thể nói, đàn ông có tự tôn đàn ông, không thể phá vỡ, trừ phi tự anh muốn nói, nếu không cho dù rất thân
mật cũng không được đề cập. Nếu anh khổ sở, tôi chẳng có cách nào chia
sẻ, vết sẹo cũ của anh tôi càng không thể đàm luận, vậy đi, cứ cùng anh, im lặng đứng bên người chồng tôi, dùng độ ấm của bản thân làm ấm tay
anh, ấm lòng anh, yên lặng duy trì vòng ôm.
Phòng nhỏ không tiếng động, chỉ có khói mờ bốc lên, càng lúc càng dày đặc, cảnh mộng buồn bã.
Thật lâu sau, anh thu tay lại, rốt cuộc tựa đầu lên vai tôi, anh ôm chặt tôi, cúi đầu khóc...
Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.