Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Chương 13: Cân bằng hay không cân bằng




" Chúng ta là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ ngây thơ lương thiện, tin tưởng tình yêu, cho nên vĩnh viễn yêu... ".

Ánh mặt trời sau hai giờ trưa đã tắt bớt, nhẹ nhàng ấm áp. Ngày thứ hai sau khi kết hôn, chú rể đi nhà hàng lo chuyện làm ăn, còn cô dâu vẫn đang trong thời gian nghỉ kết hôn không có chuyện gì làm, học thì không vô, đọc sách không vào, dứt khoát không thèm, lười biếng nằm lăn qua lộn lại trên giường nghe nhạc. Gọt quả táo làm đồ ăn vặt, vừa gặm vừa cười.

Một màn bị thương hôm qua thỉnh thoảng hiện lên, cứ như diễn kịch, nhưng vì xảy ra trên thân mình nên tôi không thể không tin.

" Tay bẩn, đừng quẹt lung tung ! ". Người cao giọng kêu to là Trần Dũng, tuy vẻ mặt có hơi thái quá, nhưng giọng điệu ân cần dù là giả hay thật cũng khiến người ta thoải mái.

" Đau, đau ! ". Người cau mày cắn răng xuýt xoa là tôi, giấu giếm những suy nghĩ trong óc, ánh mắt tôi phối hợp với động tác hù anh sợ hãi cuống lên. Cứ như vậy, tôi chảy máu, anh đổ mồ hôi, bên la hét đau muốn chết, đau như đứt ruột, bên quýnh quáng vừa bôi thuốc tím vừa đổ rượu Vân Nam làm thuốc. Tiền cũng không đếm nữa, đặt ngổn ngang tán loạn trên giường, Trần Dũng chạy tới chạy lui, làm như tôi là bệnh nhân hấp hối mà anh là bác sĩ chẩn trị chính. Thái độ như vậy dù vết sẹo cũ của tôi rỉ ra vài tia máu, nhưng sự ân cần của chồng như morphine thượng hạng, tiêm một mũi là hiệu quả, không còn thấy đau đớn.

Hải Phi, thật xin lỗi, hành động của anh, tôi không thể nào đáp lại được, anh – là muốn chúc phúc cho tôi ? Hay muốn chứng minh điều gì ? Thứ đã chết thì không vãn hồi được đâu, sớm biết kết quả như hôm nay, vì sao ban đầu lại tuyệt tình như thế. Ba ngàn là cái gì, cùng lắm thì anh đưa thiệp cưới mời chúng tôi, tôi cũng sẽ đáp lễ y như vậy, dùng tiền của Trần Dũng mừng anh luôn sáu ngàn !

Thật sự, nhìn anh hoảng hốt chạy qua chạy lại như phỏng nước sôi dưới chân, tâm tư tôi lúc ấy bỗng yên tĩnh trở lại, mọi kinh ngạc tan hết, cảm xúc trong lòng trở nên kỳ lạ. Có chút chua xót, có chút đắc ý, có chút vì chồng mình vô cùng che chở mình mà kiêu ngạo, cho dù là sự cân bằng đắp vá thì nó vẫn cân bằng, không muốn để ba ngàn đồng tiền của Lý Hải Phi thương tổn tình cảm giữa tôi và Trần Dũng, lại một lần nữa trở về trạng thái kẻ tám lạng người nửa cân, anh có tình nhân trong mộng của anh, tôi có hoàng tử bạch mã của tôi, có những giây phút riêng mình núp ở nơi nào đó xoa dịu vết thương, rồi lại giấu kỹ tâm tình trong lòng, ngẩng đầu bắt tay nhau, chúng là còn phải nương tựa cùng tiến về phía trước.

Yêu nhau say đắm cũng là vợ chồng, tương kính như tân cũng là vợ chồng, không có thứ tình yêu sâu sắc như môi gắn với răng, lúc ban đầu, dựa vào cảm giác áy náy của người đàn ông đàng hoàng Trần Dũng, tôi đã nhận được hàng vạn hàng ngàn sự thương yêu cưng chiều. Đủ, vậy là đủ. Yêu mến lẫn nhau, áy náy lẫn nhau, vô cùng cân bằng !

" Bà xã bà xã anh yêu em, cầu cho Phật tổ bảo hộ em... ".

Vừa nghe ca khúc này vang lên tôi liền cau mày, bao nhiêu suy nghĩ bay sạch sẽ, sớm biết tôi ghét bài này Trần Dũng còn lưu vào máy, cái gì Phật tổ, cái gì bảo hộ chứ, tôi có tin đâu.

Nuốt miếng táo cuối cùng xuống bụng, tôi tắt điện thoại, rời giường, xuống đất đi rửa tay, nhìn xung quanh một chút, bốn giờ mười lăm, Trần Dũng nói hôm nay sẽ về nhà ăn cơm, hiện tại chuẩn bị là vừa vặn thời gian.

Buổi sáng đi chợ dạo, trứng gà cải trắng nhồi chật tủ lạnh, tuy Trần Dũng lúc nào cũng nói nhà hàng nhập thực phẩm so với mua lẻ ngoài chợ rẻ hơn, để anh mang về nhà nhưng đã kết hôn rồi mà không đi chợ, không vào bếp là không thể chấp nhận được. Tôi là vợ hiền điển hình, mới không cho người khác lấy cớ chê cười.

Rửa rau, xắt thức ăn, tiếng dao đập vào thớt từng hồi, lúc trước sống với Lý Hải Phi cũng vậy, anh nấu ngon hơn tôi, tôi xắt thức ăn nhanh hơn anh, dứt khoát phân công hợp tác, đồng tâm hiệp lực làm ra đồ ăn ngon mỗi ngày...

Dao hạ xuống thớt vang 'cạch', dừng lại thẫn thờ, một hồi lâu, tôi bĩu môi, tiếp tục xắt. Một chiêu xưa như trái đất, nghĩ anh ta làm gì ? Anh ta mừng nhiều tiền vì tiền anh ta không có nơi xài, viết vào lời đề tặng 'chúc mọi sự thuận theo tính toán' mà không phải 'trăm năm hảo hợp' là vì anh ta không có học văn hóa cho đàng hoàng, anh ta không phải cố ý nhìn, anh ta không phải còn chất chứa phiền muộn, anh ta... Sớm thề sẽ không quay lại, vì sao tôi vừa có Trần Dũng anh ta lại đeo bám ? Không muốn, không muốn, kiên quyết không muốn, Niếp Ân Sinh không bao giờ cần Lý Hải Phi nữa, một câu nói, một chữ cũng không muốn !

Bật bếp đun nóng dầu, chuẩn bị làm món cà chiên, nhưng trút tất cả vào chảo cùng một lúc mới phát hiện cà còn ướt, tôi chưa lau khô mà đã ném vào chảo dầu nóng.

Kết quả còn thế nào tránh khỏi thê thảm. Cà ướt tiếp xúc với dầu nổ lớn, hai cánh tay tôi dính đầy dầu nóng, vết phỏng sưng thành bọc nước trong veo. Đây còn đau hơn ghim bút vào đầu ngón tay. Phản ứng đầu tiên đương nhiên là tắt lửa, chạy nhanh đến vòi nước xả nước lạnh, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, từng tiếng reng reng phiền chết người, không làm sao được, đành phải vươn hai cánh tay đau nhức run run nhấc máy, mở miệng, tâm tình dĩ nhiên không tốt nổi.

" Là ai ! ".

" Em... Bà xã ? ". Giọng Trần Dũng hơi run sợ, dường như không dám xác nhận, lại hỏi lại lần nữa. " Bà xã ? ".

" Em đây, có việc ư ? ".

" Sao giống như em vừa ăn thuốc súng xong vậy, Ân Sinh à, giọng em giận dữ quá ".

" Ừm ? ". Hơi giật mình, đúng là giọng điệu mình không tốt lắm, lo sửa lại. " À, không có chuyện gì, không có chuyện gì ".

" Thật không có chuyện gì ? ".

" Thật mà, em đang nấu cơm đây ". Không hiểu sao tôi không nói rằng mình bị phỏng, thậm chí bài xích ý định này như bản năng.

" Không có chuyện gì là tốt rồi ". Anh bị tôi gạt, nhẹ nhàng thở ra. " Bà xã em cứ ăn cơm trước đi, vừa nhận đặt hàng cơm hộp, hơn sáu mươi phần, bận không qua nổi, chút nữa anh sẽ về ".

Không về ? Cũng tốt, tôi đang chật vật muốn chết, anh có thể không phát hiện ra sao. Trong lòng nghĩ gì, hành động tương ứng. Nói ba xạo đáp ứng xong, tôi loay hoay gác điện thoại, vội đi tắm.

Ai da, thật là đau chết người. Xối nước một lúc thấy đỡ hơn, không có tâm tư ăn cơm, vừa may Trần Dũng cũng không về, tôi tiếp tục lên giường ngủ. Mơ màng không nghe thấy tiếng cửa mở, kết quả chờ tôi xoay người, khuôn mặt tuấn tú của Trần Dũng đã áp sát.

" Ủa ? Không phải anh... ".

Câu kế tiếp bị anh cắt đứt, bỏ túi xách xuống đất, anh mỉm cười. " Biết ngay anh mà không về thế nào một mình em cũng sẽ ăn gì đó đối phó, là mì gói hay gặm bánh bao ? Nào, mau dậy đi, nhìn xem anh mang gì ngon về cho em nè ".

" Ồ ". Người vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngây ngốc ngồi dậy, đưa tay đón hộp thức anh, hai cánh tay vẫn đang treo giữa không trung thì bị một tiếng động ngăn lại. Chồng tôi ấy, anh ngó chừng tôi, vẻ mặt nghiêm nghị. " Ân Sinh, đây là chuyện gì xảy ra ? ".

" Không có chuyện gì, vừa rồi nấu cơm em không cẩn thận bị dầu bắn trúng ".

Anh nghiên cứu vết thương của tôi lần nữa, ngẩng đầu, trong mắt như có lửa cháy. " Bị thành thế này cũng không nói cho anh biết ! ".

Giọng anh hơi run rẩy, nhìn tôi giận dữ, răng nghiến kêu ken két, không nói nên lời, nín nhịn hồi lâu cuối cùng thả ra một tiếng thở dài, mở cửa, bỏ đi không thấy bóng dáng. Xong xong rồi, đồng chí Trần Dũng bị tôi làm giận đến mức bỏ nhà ra ngoài. Đi ra ngoài tìm, không thấy ai. Ôm chút hy vọng anh chưa ra khỏi nhà, chạy ra trước nhìn, ban công quen thuộc không có tia sáng nào.

Chân trước chân sau ra cửa, làm sao tôi đuổi kịp anh đây ? Trần Dũng khi không phát uy thì giống như mèo Hello Kitty, nhìn khù khờ là vậy, ai ngờ khi người ta thật muốn tức giận, trừng trừng con mắt, tôi lập tức hóa thành tôm nhỏ chân nhũn ngã sấp trên mặt đất.

Cả người vô lực, trong lòng lo lắng, đặt mông ngồi trên bậc thang lên lầu, nhìn chiếc xe hơi nhỏ bên cạnh mà sợ run : ngày hôm qua người ta cũng đã lo lắng lắm rồi, tự mình đã nói không muốn phong thủy đảo lộn, vậy mà chỉ qua một buổi tối tôi lại tiếp tục gây rối. Đúng là tự gây nghiệt quả nhiên không thể sống.

Mờ mịt ngu ngơ, ôm cánh tay run rẩy, phát hiện không có anh ở bên, đêm thật sự rất lạnh. Đó là một hiện tượng kỳ quái, rõ ràng không tin tưởng anh, nhưng khi anh ra đi lại rất nhớ, trên đời này còn có người nào kỳ quái hơn tôi nữa không. Tại sao anh giận, tại sao anh bỏ đi, tôi sai lầm rồi sao ? Hay anh sai ? Dường như anh tức giận là chuyện tốt, dường như anh bỏ đi là đương nhiên, dường như đáp án ai đúng ai sai đã rõ ràng, nhưng nếu phải xin lỗi thì tôi không biết vì sao phải xin lỗi. Nhớ thời đi học tôi có một cái tật, mỗi khi đến kỳ thi lúc nào tôi cũng bỏ qua không làm phần nhỏ, tập trung làm phần lớn, kết quả phần nhỏ không làm, phần lớn thì làm sai, thi xong rồi, cầm bài thi về nhà, cha răn tôi : nên kỹ thì không kỹ, nên sơ thì không sơ, không trù tính trước, khó làm nên chuyện ! Từ đó đến nay đã tốt nghiệp nhiều năm, lăn lộn giữa xã hội, bận rộn đi làm, còn tưởng rằng thói quen này đã sớm sửa lại, nhưng bây giờ nhận ra đúng là bản tính khó thay đổi.

Không còn hơi sức lắc đầu, tôi cười khổ.

"Em?". Có người đứng trước mặt tôi, bóng dáng to lớn che hết ánh đèn, đen thùi như một pho tượng. "Sao lại ngồi đây?".

Anh Dũng? Hô một tiếng đứng bật dậy, đúng là anh ấy! Tôi túm chặt lấy tay áo anh không buông, muốn nói rất nhiều, nhưng ra khỏi miệng chỉ có 4 chữ đơn giản. "Anh về rồi à".

Cảm động không, cảm động đi, em mặc ít thế này ngồi dưới lầu chờ anh về, ông xã Trần Dũng anh cũng đừng tức giận nữa nhé.

"Ừ". Lấy lòng vô dụng, vị đại gia này mắt cũng chưa buồn nháy một cái, nhưng anh không bỏ mặc tôi. "Đi". Thanh âm lạnh như băng, thô lỗ bắt lấy cánh tay tôi, tuy nhiên vẫn chú ý tránh vết thương ra, dẫn tôi từng bước từng bước về nhà.

"Đưa tay ra". Việc đầu tiên sau khi về nhà : trị thương.

Tôi biết điều đưa tay ra, nhìn anh móc tuýp thuốc mỡ trong túi áo, chẳng nói lời nào bôi thuốc cho tôi. Động tác không thể nhẹ hơn, sắc mặt không thể thối hơn. Tôi cắn cắn môi, định tìm bậc thang cho mình leo xuống, bắt đầu nhe răng nịnh hót, lân la bắt chuyện.

"Anh, anh mới đi mua thuốc hả?".

"......".

"Đi tiệm nào vậy, sao em không tìm thấy?".

"......".

"Cái kia, cơm hộp đã xong chưa?".

"......".

"Ờ ừm, anh ăn cơm chưa?".

"......".

Tôi nói đủ thứ nhưng anh không đáp lại, Trần Dũng đang hết sức chăm chú vào tuýp thuốc mỡ, cẩn thận chấm lên vết thương, miệng thổi nhè nhẹ, nếu như thái độ không thối như thế thì cực giống một người vợ đảm.

Tôi hơi bực bội, cố kìm nén ngẩng đầu nhìn khắp phòng, nếu muốn chiến tranh lạnh vậy thì làm ơn chiến tranh lạnh ra hồn một chút, này không mặn không nhạt, là cái gì? Chưa kịp nói cho anh là tôi bị thương là sai, nhưng đây có nặng đâu, bao nhiêu nghi kị mà tâm hồn nhạy cảm của tôi phải chịu thì sao, tôi có thiện ý muốn dàn hòa rồi còn bướng bỉnh gì chứ! Rút tay hất anh ra, xuống giường đi uống nước.

"Em muốn làm gì?". Tay còn chưa chạm tới ly nước, tôi đã bị chặn ngang ôm lấy, cái người không chịu lên tiếng kia rốt cuộc cũng nghiến răng nghiến lợi mở miệng, thanh âm khô khốc.

"Uống nước, sao, không được hả?". Giãy dụa, dùng sức giãy dụa, con tôm mềm có tôn nghiêm của con tôm mềm, dù thua tôi cũng muốn thua trí chứ không thua sức. "Buông tay, buông tay ra!".

"Đừng giãy!". Cánh tay sắt giữ chặt lấy eo tôi, dứt khoát ấn tôi ngồi vững trên đùi anh, tay còn lại đưa ly nước lên miệng tôi. "Uống... uống!".

"Hơ?". Đầu trì não trơ, trong nháy mắt tôi không nghe hiểu lời anh nói. Người không để tôi uống nước là anh, người đưa nước cho tôi cũng là anh, trong nước bị hạ độc à?

Không ai động đậy. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, con ngươi đen bóng như ngọc, phát sáng lấp lánh, nhưng đục không thấy đáy, làm người khác không nhìn rõ bên trong.

Một lúc sau, anh mới đặt ly nước xuống, từ từ nói. "Tay em bị thương, cầm đồ không tiện". Thì ra là vậy, thì ra là thế, Niếp Ân Sinh, xem vừa rồi mày mới nghĩ gì, đúng là bụng dạ tiểu nhân!

Nhất thời tôi xấu hổ không thôi, ngước mặt lên cao, dường như Trần Dũng phát hiện điều đó nhưng không lên tiếng, chỉ ôm tôi càng chặt hơn, áp lưng tôi lên ngực anh. "Chuyện gì cũng gạt anh, khổ sở hay tổn thương cũng không nói cho anh, Ân Sinh à, em còn coi anh là chồng em không?".

Anh nói chuyện bên tai tôi, hơi thở nóng hổi phà lên cổ. Giọng nói ai oán mỏi mệt mang theo chút khổ sở giống như bùa chú, điểm hết huyệt toàn thân tôi, trong một khoảnh khắc, tôi ngừng mọi giãy dụa. Chồng, ông xã, làm sao tôi quên được mối ràng buộc giữa cả hai. Trần Dũng, anh ấy là chồng tôi.

Tâm như bơ gặp lửa, từng chút từng chút một tan ra.

Thấy tôi không lộn xộn nữa, anh cầm tuýp thuốc tiếp tục bôi, chầm chậm nhè nhẹ nói. "Em tưởng em là kim cương sắt vô địch chắc, không biết đau sao? Còn ngủ say sưa, anh nói em chứ em là không tim không phổi hay thích bị hành hạ, tâm sao có thể thô thành như vậy, cũng thật phục em, phỏng thành như vậy còn ngủ được!". Lời quở trách thêm dạy dỗ nhưng dịu dàng triền miên, khẽ khàng tinh tế như cách anh chạm nhẹ vào vết thương, không đau chút nào, chỉ có hạnh phúc ấm áp.

"Ân Sinh, lần sau xảy ra chuyện, nhất định phải nói với anh, bị thương thành như thế sao không nghĩ anh sẽ đau lòng đến bao nhiêu".

"Vốn nghĩ mắng em một trận, nhưng nhìn tay em toàn là bọc nước, còn vẻ mặt vô tội, anh lại không biết nên đánh mông em hay nên kéo vào trong ngực ôm. Cho nên chỉ có thể ra ngoài mua thuốc, bình phục tâm trạng, nhưng trở lại nhìn em ngồi ở cửa, tội nghiệp như đứa trẻ bị vứt bỏ".

Nâng cằm tôi lên, ngón tay anh dính dầu thoa khắp da tôi, dịu dàng chà xát. "Ân Sinh, nha đầu không để người ta bớt lo, em nói anh phải làm gì với em bây giờ?".

Nếu ánh mắt có thể say lòng người, tôi đã say ngất một trăm lần, nếu lời nói có thể say lòng người, tôi chắc chắn say không kém một ngàn lần. Gánh nặng trong lòng lặng lẽ gác xuống, không nói gì, chui vào lồng ngực anh. "Ông xã, thật xin lỗi".

Anh cười hài lòng, bàn tay vuốt dọc theo mái tóc tôi. "Biết mình sai sao? Phải vậy chứ, bé ngoan nhà chúng ta sao có thể học mấy thứ lộn xộn ngoài đường được. Phụ nữ độc lập gì gì đó trước khi kết hôn anh không quản, nhưng sau khi kết hôn thì chuyện của em chính là chuyện của anh, không vui, không thoải mái, hết thảy nói ra, nhớ kỹ, vợ chồng là muốn cả đời, đừng nói phân ưu giải nạn, dù là trời có sập xuống cũng có anh thay em chống đỡ". Bỗng nhiên cảm giác thấy anh vén tóc tôi lên. "Ai da hỏng bét, dầu thuốc dính lên tóc em kìa, chờ anh đi lấy nước, gội đầu cho em".

Trần Dũng đứng lên, tôi lại không muốn để anh đi, kéo kéo chéo áo của anh. "Ông xã, chúng ta đừng bao giờ... ầm ĩ nữa nhé".

Nghe lời này, anh đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy mừng rỡ, hồi lâu, cười lên sảng lãng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói. "Được, chúng ta không cãi nhau".

... Tôi không đáp, bởi vì đang cười, anh cũng không đáp, cũng vì đang cười, bên trong gian phòng dán chữ hỉ đỏ tươi, hai người chúng tôi đều đang cười.

Cân bằng? Không cân bằng? Đã gả cho người chồng như thế này, ai còn quản chuyện đó, đã không còn là vấn đề nữa, nó đã quá hạn và bị vô hiệu hóa rồi.