Đưa chìa khóa cho tôi
*
Không lâu sau khi cơn bão mạnh số 3 trong mùa hè rời đi, cơn bão số 4 hình thành ở Tây Thái Bình Dương có khả năng đổ bộ vào bờ biển phía đông nam và quét qua Lộ Thành.
Nhưng trước khi mưa to gió lớn ập đến, sinh nhật của Thẩm Già Hòa đã đến trước.
Cần cù làm việc hơn nửa năm, Thẩm Già Hòa quyết định tự thưởng cho mình, xin nghỉ cả ngày, đặt một quán bar gần quán cà phê Nhất Phương, mời bạn bè hát karaoke, ăn uống thư giãn.
Xem như là một buổi tiệc nhỏ.
Những người quen thuộc như Trang Truyền Vũ, Khương Dư Sanh và Chu Đạo đương nhiên có tên trong danh sách mời.
Họ đã vô cùng bận rộn trong một thời gian, cần phải thư giãn thần kinh. Khương Dư Sanh và Trì Kỳ ăn nhịp, đóng cửa nhà hàng sớm hơn một tiếng vào ngày hôm đó, cùng nhau đến nửa sau bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Già Hòa.
Khi họ đến nơi thì đã hơn chín giờ tối.
Tầng một của quán bar chật kín chỗ ngồi, ánh đèn sáng rực, ca sĩ thường trú cầm đàn guitar đàn nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm, tình cảm, quan niệm nghệ thuật cảm động.
Khương Dư Sanh và những người ở Chu Đạo xếp hàng vào, đi thẳng lên tầng hai.
Tầng hai được xây dựng xung quanh ghế hồ bơi trung tâm ở tầng một, dưới ánh sáng xanh có độ bão hòa cao, cửa phòng riêng giống như những chiếc hộp Pandora đóng kín, toát ra ánh sáng huyền bí, chỉ chờ người có duyên khẽ mở ra.
Khương Dư Sanh và Trì Kỳ đi phía trước, phải mất một lúc mới tìm được số phòng chính xác.
Trước khi bước vào, chỉ cần đứng ngoài cửa, đã có thể nghe thấy những tiếng hát không mấy dễ nghe và những tiếng cười vừa phải, dễ chịu vang lên từ bên trong.
Sự phấn khích hiện rõ.
Khương Dư Sanh mang theo bánh ngọt và quà, đẩy cửa bước vào.
Đúng như dự đoán, không khí trong phòng riêng rất ấm áp, một bản hit hoài niệm vang lên trên loa, mọi người đều quay mặt về phía màn hình, quay lưng về phía cửa phòng, lắc người hát vang.
Những ánh đèn sân khấu đầy màu sắc lắc lư, thay đổi theo tiếng hát trong không gian mờ ảo, khiến người khác chói mắt, khó phân biệt được ai đang ở đây.
Khương Dư Sanh đứng ở cửa tìm kiếm Thẩm Già Hòa, Trang Truyền Vũ hoặc những người quen khác để xác nhận mình không vào nhầm phòng.
Không ngờ, nàng va phải một đôi mắt đen trong veo.
Bạc Tô không hát, cô mặc một chiếc váy sa tanh màu xanh tiên cá, mái tóc đen như rong biển, bình tĩnh ngồi trên ghế sofa trong góc, như thể họ vừa mở cửa đã chú ý đến.
Cô gầy đi không ít.
Khi ánh mắt cả hai va vào nhau, cô cong đôi môi đỏ mọng, mỉm cười thật tươi với Khương Dư Sanh.
Ánh sáng xanh kiều diễm lay động trên gương mặt lạnh lùng của cô, nhấp nháy chớp tắt tạo nên một màu hồng phấn có phần lộng lẫy, lười biếng, thậm chí đầy quyến rũ.
Không biết vì lý do gì, tim Khương Dư Sanh ngừng đập một nhịp.
Nàng đảo mắt, tiến về phía trước vài bước như không có chuyện gì xảy ra, Trì Kỳ, Hàn Nhiễm và những người phía sau cũng theo bước nàng chen vào.
Những người khác trong phòng cuối cùng cũng nhận thấy sự xuất hiện của họ.
"Dư Sanh, em đến rồi, mau vào đi, vừa lúc kết thúc rồi, không biết có ý gì không đây?"
Thẩm Già Hòa dịch sang một bên mời bọn họ ngồi xuống, hâm nóng bầu không khí.
Khương Dư Sanh đặt bánh và quà xuống, ngồi xuống chỗ mà Trang Truyền Vũ đặc biệt dành riêng cho nàng, cười nói: "Có hơi buồn đấy, cứ ngỡ cố tình đến tận nơi dù bận rộn thì chị Già Hòa sẽ cảm động và nói cứ đến đi, đừng mang gì theo cả, cũng không cần phải tỏ vẻ gì đâu chứ."
Thẩm Già Hòa cười, không khách sáo nói: "Em hay lắm."
Khương Dư Sanh cũng cười.
Cuộc vui đều có những người bạn quen thuộc, mọi người đều cười nói rôm rả, bầu không khí tự nhiên hài hòa, cao hứng trở lại.
Lúc không có ai chú ý, Trang Truyền Vũ thì thầm vào tai Khương Dư Sanh, nhắc nhở nàng: "Bạc Tô cũng ở đây."
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, biểu thị đã nhìn thấy.
Nàng nghiêng người về bên trái, thản nhiên mỉm cười, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu trái cây trên tay, giả vờ tập trung nhìn Trang Truyền Vũ và những người khác chơi game, không để ý đến Bạc Tô ở bên phải, coi cô chỉ như một người bạn bình thường đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Già Hòa.
Bạc Tô rất im lặng, không biết đang làm gì, chưa bao giờ thấy cô tham gia trò chơi hay ca hát.
Không biết qua bao lâu, nhưng Trang Truyền Vũ chơi vài ván, khi bài hát cô ấy đặt đã đến, cô ấy đứng dậy, đi hát trên chiếc ghế cao cạnh quầy đặt bài hát có không khí hơn.
Khương Dư Sanh chăm chú nhìn cô ấy, vô thức đưa tay lấy rượu trái cây uống, bỗng dưng cảm nhận được một mùi thơm quen thuộc đang đứng gần mình, rồi vô thức quay đầu lại.
Bạc Tô ngồi xuống cạnh nàng.
Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều im lặng, Khương Dư Sanh nhìn thấy hàng mi dày của Bạc Tô run rẩy hai lần, giống như ngơ ngác, vì vậy cũng run mi theo, quay đầu lại.
Tiếng tim đập có chút ồn ào.
Giọng nói của Bạc Tô trở lại ấm áp và trong trẻo như trước, cô hỏi: "Gần đây em thế nào?"
Ánh mắt Khương Dư Sanh rơi vào đ ĩa hoa quả trên bàn cà phê, lại nhấp một ngụm rượu trái cây, bình tĩnh đáp: "Cũng ổn."
"Người gây rắc rối kia còn đến không?"
"Không."
Im lặng hai giây, Bạc Tô đang muốn đặt câu hỏi thì có một người bạn không hiểu sự tình đi đến, bắt chuyện cùng Khương Dư Sanh và Bạc Tô, mời các nàng cùng chơi game.
"Chị Tiểu Dư và cô Bạc cũng đến rồi, đừng chỉ đứng ngoài lề nhìn nữa, chán lắm. Nể mặt nhau chơi hai lượt được chứ?"
"Đúng vậy, em lén cười nhạo bọn này lâu như vậy, sao không cho bọn này cười lại em thế?" Thẩm Già Hòa cũng mời.
Thật khó để từ chối ý tốt như vậy nên Khương Dư Sanh đã đồng ý, đương nhiên Bạc Tô cũng không đứng ngoài cuộc.
Mọi người muốn chơi trò chơi lại di chuyển vị trí của mình, ngồi thành nửa vòng tròn.
Trang Truyền Vũ quay người lại, nhận thấy tình thế đã thay đổi, lập tức ngừng hát, xoay người chen vào, ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh Khương Dư Sanh.
Vì vậy, các vị trí theo thứ tự là Khương Dư Sanh, Trang Truyền Vũ, Bạc Tô và Thẩm Già Hòa.
Do có nhiều người mới chơi nên họ chọn một trò chơi đoán số rất đơn giản. Một người sẽ đóng vai người chủ trì, viết một con số trên điện thoại di động của mình, những người khác sẽ đoán. Bằng cách liên tục thu hẹp vòng tròn, xác suất dẫm phải bãi mìn sẽ tăng lên. Ai bước chính xác vào bãi mìn kỹ thuật số này sẽ thua. Đồng ý với yêu cầu của người đặt câu hỏi hoặc trả lời câu hỏi của người đặt câu hỏi.
Họ đều là bạn bè nên không có hình phạt nào nếu không thực hiện yêu cầu hoặc không trả lời, tất cả đều phụ thuộc vào ý thức và sự chính trực của mỗi người.
Điều này không có gì thú vị, nhưng vì có một người nổi tiếng như Bạc Tô trong phòng nên mọi người đều mơ hồ có chờ đợi, hy vọng Bạc Tô có thể dẫm lên sấm sét, trả lời một số câu hỏi vô hại của họ.
Nhưng Bạc Tô hiển nhiên biết rõ điều này, lần nào cũng có thể tránh được, tuy nhiên, Khương Dư Sanh, Thẩm Già Hòa và Trang Truyền Vũ lại vô tình giẫm phải một cơn giông bão.
Khi đến lượt Bạc Tô đặt câu hỏi, Trang Truyền Vũ lại thua.
Toàn bộ tâm lý của cô ấy bùng nổ, tâm như tro tàn: "Nói đi, muốn gì."
Bạc Tô cười tươi: "Tôi chọn cô làm một việc."
Trang Truyền Vũ trông như đang liều mạng: "Chuyện gì?"
Bạc Tô nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Trang Truyền Vũ: "..."
Thẩm Già Hòa và mọi người ở Chu Đạo biết chuyện, không khỏi nín thở. Trịnh Vân ngơ ngác nhìn Khương Dư Sanh.
Hàng mi Khương Dư Sanh run rẩy, hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
Những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra thắc mắc: "Chìa khóa gì?"
Trang Truyền Vũ quay đầu lại, xấu hổ buồn bực: "Không hiểu thì đừng hỏi."
Người bạn cười ha hả, không để vào tai, nói đùa: "Sao trông cậu sốt ruột thế? Không phải là chìa khóa két sắt đó chứ?"
"Hahaha..." Những người bạn khác không biết nội tình đều cười lớn.
Trang Truyền vũ như người câm ăn hoàng liên.
"Không được, cô đổi cái khác đi." Cô ấy chơi xấu.
Bạc Tô bình tĩnh nói: "Tôi không ngờ bà chủ Trang lại là kẻ thua cuộc như vậy đấy."
Đôi mày mảnh khảnh của Trang Truyền Vũ xoắn lại thành hình chữ 川, nếu ánh mắt có thể giết người, Bạc Tô đã chết trăm lần.
"Được rồi, chúng ta chơi lại lần nữa, cô Bạc sẽ là người chủ trì, chúng ta đoán. Nếu Truyền Vũ vẫn thua, em ấy không thể trốn tránh được nữa, sẽ phải giao chìa khóa cho em, được chứ?" Khương Dư Sanh còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Già Hòa đã lên tiếng trước, giải cứu Trang Truyền Vũ.
Những gì cô ấy làm thực ra chỉ là thiên vị, mọi người đều có thể thấy khả năng Trang Truyền Vũ thua lần nữa là rất nhỏ.
Nhưng Bạc Tô thoáng nhìn vẻ mặt nhờ vả của Khương Dư Sanh, vẫn đồng ý.
"Ừm." Cô bước xuống bậc thang.
Trang Truyền Vũ đương nhiên không phản đối. Cô ấy nghĩ mình sẽ không xui đến thế đâu nhỉ?
Thế là trò chơi lại bắt đầu.
Lần này, số Bạc Tô viết trên điện thoại của cô là 15, phạm vi cô đưa ra là từ 0 đến 100.
Một bạn nữ bên phải cô lập tức đi theo: "80."
Bạc Tô nói: "0 đến 80."
Một bạn nữ khác ở một bên nói: "50."
Bạc Tô nói: "0 đến 50."
Bạn A đứng cạnh nói: "40."
Bạc Tô nói: "0 đến 40."
Đến khi rút gọn về Chung Hân thì chỉ còn phạm vi từ 0 đến 20. Chung Hân bắt đầu vận dụng trí óc của mình để tìm ra cách hỗ trợ tối đa trò chơi này cho bà chủ Trang kia.
Cô ấy thận trọng báo cáo: "19."
Khóe môi Bạc Tô thoáng cong lên: "0 đến 19."
Trì Kỳ hình như đã nghe thấy tiếng gọi của Chung Hân, cũng rất cẩn thận: "18."
Bạc Tô nói: "0 đến 18."
Tim Trang Xuyên Vũ đập thình thịch, những người này bị sao vậy, cứ đẩy từng người một như vậy sao? Cô ấy hơi lo lắng.
Trịnh Vân và Hàn Nhiễm cũng ngầm hiểu, một người nói 17, một người nói 16.
Bạc Tô nói: "0 đến 16."
Ánh mắt cô nhìn về phía Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh cũng không theo thói quen trước đó, kìm nén nhịp tim đập nhanh như Trang Truyền Vũ, bạo dạn nhảy lên vài số, nói: "13."
Nụ cười của Bạc Tô sâu hơn, mở miệng: "13 đến 15."
Khương Dư Sanh sửng sốt, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay lại hít một hơi.
Mọi ánh mắt lại tập trung vào Trang Truyền Vũ một lần nữa.
Trang Truyền Vũ: "..."
A!!!
Cô ấy nhìn quanh, nhìn thấy ánh mắt bất lực của Khương Dư Sanh và Thẩm Già Hòa.
Tại sao lại như vậy? Cô ấy giống như người đang lạc đường, mất phương hướng trong cuộc sống, ánh mắt đờ đẫn, hai tay vỗ vào má, do dự.
Người bạn bên cạnh bị cô ấy chọc cười, bắt đầu trêu chọc: "Tin tôi đi, Tiểu vũ, chọn 14."
"Xùy, đừng tin cô ấy, tin tôi mới đúng này. Gần đây tôi mua vé số rất may đấy. Chọn 15 chuẩn không sai."
"Vận may bộ hay lắm sao, này mà chọn không trúng mới hay chứ."
Mọi người đều ríu rít xem trò vui, toàn bộ nơi này bắt đầu ồn ào.
Trang Truyền Vũ ngừng dùng tay tát vào mặt mình, tim đập thình thịch, nói: "15!"
Bạc Tô bật cười.
Trang Truyền Vũ biết có chuyện không ổn, lập tức ngã lên vai Khương Dư Sanh: "A..."
Cô ấy không cam lòng r3n rỉ.
Mọi người không nhịn được cười.
Bạc Tô đưa tay ra, cười nói: "Chìa khoá."
Trang Truyền Vũ cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Lát nữa sẽ đưa cho cô, gấp cái gì."
Giống như một con mèo Maine Coon xù lông.
Khương Dư Sanh cũng nhịn không được, cong môi lên.
Thẩm Già Hòa cười đến đau bụng, cầm lòng chẳng đặng đưa tay xoa xoa đầu Trang Truyền Vũ.
Khương Dư Sanh liếc nhìn cô ấy, cúi đầu, hiểu ý cười khẽ.
Chơi thêm mấy hiệp, trò chơi tạm thời dừng lại, Trang Truyền Vũ đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Già Hòa tìm cơ hội lén lút hỏi Bạc Tô: "Thật sự chỉ là may mắn thôi sao?"
Bạc Tô rời mắt khỏi gương mặt của Khương Dư Sanh: "Dạ?"
Thẩm Gia Hòa nói: "Trò chơi bom kỹ thuật số vừa rồi ấy."
Bạc Tô mỉm cười thú nhận: "Không hẳn."
"Hửm?"
"Giống như khi Dư Sanh chơi oẳn tù tì, quán tính luôn ra kéo trước, Truyền Vũ sẽ ra đá trước. Dư Sanh thích số 13, Truyền Vũ thích số 15."
Có lẽ chính họ cũng không nhận ra điều đó, nhưng trong suốt những năm tháng bên nhau, Bạc Tô vẫn nhớ về điều này như một người ngoài cuộc thầm lặng.
Thẩm Già Hòa nể phục, giơ ngón tay cái lên.
Khương Dư Sanh cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai má nàng nóng bừng, đầu bắt đầu nặng trĩu, có chút buồn ngủ, không biết loại rượu trái cây vừa uống có thực sự có nồng độ cồn cao hay không.
Trong phòng ngột ngạt đến mức khiến nàng cảm thấy khó chịu, ánh đèn chói lóa khiến nàng muốn nôn mửa. Nàng tiến lại gần, chào Thẩm Già Hòa: "Chị Già Hòa, vừa rồi em có uống chút rượu, hình như say rồi. Mọi người chơi tiếp đi, em về trước, sợ nếu ở lại trễ chút nữa là mọi người phải cõng em về đấy."
Thẩm Già Hòa sửng sốt, lo lắng: "Em không sao chứ? Chị không thấy em uống rượu mà." Cô ấy nhìn chiếc cốc rỗng trước mặt, chợt nhớ ra: "Ôi, em uống hết rồi à. Chị quên nói với em, mặc dù loại rượu này có mùi vị như nước trái cây nhưng nồng độ cồn lại khá cao. Em ổn không đấy? Khó chịu lắm sao? Có thấy đau đầu chóng mặt không?"
Khương Dư Sanh cười nói: "Không sao đâu ạ, vẫn ổn, bây giờ em cũng có thể tự về được."
Nhưng tình trạng của nàng trông khác so với bình thường.
Gò má nàng rất hồng, đôi mắt hạnh mơ màng, có chút mềm mại.
Thẩm Già Hòa lo lắng: "Vậy... vậy..." Cô ấy nhìn quanh, nghĩ mình nên tìm người đưa nàng về. Ngay lúc đang do dự tìm ai, Bạc Tô, người đang không ngừng chú ý đến họ xung phong: "Để em đưa em ấy về."
Thẩm Già Hòa nhìn cô rồi lại nhìn Khương Dư Sanh, không dám hấp tấp đáp lại.
Bạc Tô giải thích: "Vừa lúc em hơi mệt muốn về sớm dọn dẹp, nghỉ ngơi. Chị biết đấy, em vừa xuống máy bay, thay đồ xong đã đến đây ngay, hai ngày qua cũng chưa nghỉ ngơi được gì nhiều."
Nghe có vẻ mệt mỏi.
Thẩm Già Hòa không tìm được lý do từ chối.
Khương Dư Sanh đồng ý: "Được rồi, vậy em và chị ấy sẽ về cùng." Không để Thẩm Già Hòa khó xử thêm.
Thẩm Gia Hòa đành phải nói: "Ừm, vậy hai đứa đi đường cẩn thận, nhớ nghỉ ngơi sớm. Cảm ơn hai đứa đã đến chơi."
"Chị nói lời khách sáo gì vậy?" Khương Dư Sanh cười dỗi.
Không ở lại lâu nữa, Bạc Tô mang khẩu trang và đội mũ xong, cả hai xách túi, nói gì đó với mọi người trong phòng rồi bước ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu xuống, sóng âm và không khí đục từ tầng dưới đập vào mặt, Khương Dư Sanh cảm thấy đầu mình nặng trĩu.
Trang Truyền Vũ từ nhà về sinh về, trực tiếp gặp cả hai, hỏi han: "Hai người đi đâu thế?"
Khương Dư Sanh nói: "Em có chút choáng nên về trước."
Trang Truyền Vũ nhíu mày: "Hả? Vậy... vậy chị đi cùng em."
"Không cần." Khương Dư Sanh nói: "Cơ hội tốt như vậy mà không chịu nắm, chị đang đợi gì vậy?"
Trang Truyền Vũ mở to mắt.
Khương Dư Sanh nở một nụ cười ranh mãnh và rạng rỡ, đưa tay ra ôm cô ấy, nói: "Cố lên nhé."
Đôi mắt hạnh lấp lánh, ngọt ngào.
Trang Truyền Vũ cắn môi, xấu hổ cứng người.
Cô ấy có thể nhìn ra Khương Dư Sanh thật sự say, nếu không, đã lâu rồi cô ấy chưa thấy nàng biểu lộ cảm xúc và hành động trìu mến như vậy.
Cô ấy thậm chí không thể nhớ lần cuối nhìn thấy nàng cười ngọt ngào và trẻ con như vậy là khi nào.
Cô ấy do dự hai giây, nhưng vẫn cảm thấy bất an: "Chờ chị chút, chị lấy túi xách rồi ra ngay."
"Thật sự không cần đâu." Khương Dư Sanh lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Bạc Tô bên cạnh, "Có..." Dừng một chút, nàng nói: "Có chị ấy đi cùng em rồi."
Bạc Tô khẽ gật đầu với cô ấy.
Trang Truyền Vũ giật mình chốc lát, như thể thời gian lại đảo ngược, quá khứ lại hiện ra.
Nhiều năm trước, khi còn là thiếu niên, đã từng xảy ra một tình huống như thế này. Cuối tuần không về Bành Đảo, họ cùng nhau đi mua sắm, ăn uống ở khu đô thị chính của Lộ Thành. Sau khi chơi đủ, Khương Dư Sanh cũng chuẩn bị phải quay lại trường để kịp giờ kiểm soát ra vào.
Trạm xe buýt trường cấp 3 của cô ấy nằm ngay cạnh cổng trường, chỉ mất chưa đầy hai bước là đến đó, tuy nhiên, trạm xe buýt của trường Khương Dư Sanh lại cách đó một quãng đi bộ ngắn. Lúc đó, cô ấy lo buổi tối nàng đi một mình sẽ không an toàn, muốn đi cùng nàng, nhưng Khương Dư Sanh luôn nói: "Không sao mà, thật sự không cần đâu, chị của em sẽ đến đón em."
Bạc Tô thực sự luôn có thể đón nàng đúng giờ khi họ vui chơi xong.
Trên con đường có ánh đèn mờ ảo, cô ấy luôn nhìn họ cùng nhau bước đi.
Khi đó Bạc Tô cũng giống như bây giờ, cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, lại kiệm lời. Tuy nhiên, khi Khương Dư Sanh nhìn thấy cô, nàng luôn nở nụ cười ngọt ngào, lao tới ôm chầm lấy cô và nói: "Chị ơi, chị đến rồi."
Có thể giúp tôi mang nụ cười ngọt ngào, vui vẻ của em ấy về như lúc đó được không.
Dường như cô ấy đã uống quá nhiều, đột nhiên có những mong muốn không phù hợp và viển vông.
Hốc mắt thoáng đỏ, cô ấy đè nén mọi suy nghĩ trong lòng, thỏa hiệp: "Được rồi, đi đường nhớ cẩn thận đấy."
Cô ấy lo lắng nếu nhất quyết đi theo sẽ gây rắc rối cho Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh mỉm cười đồng ý: "Ừm, bai bai."
"Bai bai."
Cô ấy xoay người, nhìn các nàng rời đi rồi bước xuống cầu thang, dần hòa vào màn đêm dường như cho phép mọi thứ xảy ra.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.